Bạn đang đọc Cô Bé Nói Dối – Chương 24
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu ông đánh con đau như vậy. Nguyên nhân gì đã khiến ông xuống mạnh tay? Tình thương của một người cha, lo lắng nhìn con trước bờ vực thẳm ư? Ôi! Đinh Đang con có hiểu lòng ba, hay đang oán hận, trách hờn?
Triệu Vỹ là ai? Cậu ta là người tốt hay kẻ xấu đây? Lạy trời, xin đừng run rủi cho Đinh Đang gặp phải gã sở khanh, đốn mạt. Tuy Đinh Đang thét bảo không yêu, nhưng ba đã nhận ra trong cách nói của con niềm tin yêu trìu mến. Đừng dại dột, đừng lầm tin rồi khổ một đời nghe con gái.
– Ê, lẹ đi, lẹ ra coi cậu Vỹ với Đinh Đang đánh lộn với người ta. – Kèm theo tiếng chân rầm rập chạy là tiếng gọi nhau ý ới lọt vào dòng suy nghĩ của ông.
Đánh lộn ư? Lại dính tới Đinh Đang nữa? Như quýnh lên, ông quăng đại cây thước lên bàn, không kịp xỏ chân vào dép, ông đuổi theo dòng người tuôn chạy.
– Không biết, tụi này chỉ cày mướn ăn công. Muốn gì, mấy người gặp ông chủ thỏa thuận đi – Trên sân cỏ, người tài xế lái máy cày cao giọng rồi nổ máy, vẻ không muốn tranh cãi nữa.
– Thoả thuận, dĩ nhiên là thỏa thuận rồi, nhưng ít ra anh cũng phải chờ chúng tôi nói chuyện xong mới áy chạy chứ? – Một thanh niên cao lớn để tóc dài mà ông đoán chừng là Triệu Vỹ, nói với lên.
– Chuyện đó anh hỏi ông chủ đi, chúng tôi không biết! – Gạt thắng được nhấc lên, chiếc máy cày một đường dài trên đất.
– Đứng lại, đứng lại không! – Kèm theo tiếng thét là một bóng nhỏ lao ra chận trước đầu xe. Nguy hiểm quá! Tim ông như muốn vọt ra ngoài khi nhận ra bóng nhỏ đó là Đinh Đang, là con gái cưng của ông. May mà người tài xế đã kịp thời đạp thắng.
– Muốn chết hả? – Xanh mặt người tài xế hét to.
– Ừ, muốn chết đó, giỏi thì cứ việc chạy tới đi – Hỉnh hỉnh mặt vẻ bất cần đời, Đinh Đang ngồi luôn xuống trước bánh xe.
– Này, cô định giở trò gì đây hả? Sao lại ngồi trước đầu xe chứ? – Nhảy xuống xe, người tài xế bực mình gắt lớn.
– Chỉ không cho anh cày cỏ của chúng tôi thôi, nếu muốn, anh cứ cán chết tôi đi rồi cày tung cái sân này lên, dễ ợt à!
– Cô thách tôi đó hả? Nhảy lên xe, anh ta nổ máy như hăm dọa, bánh xe nhích chậm dần.
– Này, anh định cán chết người thật hả? – Thấy Đinh Đang vẫn ngồi yên, ông Hưng xót ruột nhảy ra can thiệp.
– Chứ ông không thấy cô ta ngoan cố ngồi trước đầu xe của tôi sao? Cày trễ một ngày thì chết hay sao? Không phải chuyện của mình mà mặt ông cũng đỏ gay giận dữ.
– Nhưng ông cũng phải hiểu mà thông cảm cho tôi chứ! Tiền thuê máy cày mắc lắm – Như đuối lý, anh tài hạ giọng.
– Bao nhiêu có đủ không? – Một xấp tiền dày được quăng vào buồng lái trước cặp mắt sáng ngời của anh tài. Ông Hưng dứt khoát – Hãy tìm một lý do thanh minh cùng ông chủ, chờ bọn họ thỏa thuận xong, anh có thể trở lại cày, được chứ?
– Dạ được. – KHông chút ngượng ngùng, gã tài xế bỏ xấp tiền vào túi – Nhưng mấy người nhớ thỏa thuận nhanh nhanh nhé. – Rồi vui vẻ gọi Đinh Đang – Này cô bé, cô có thể đứng dậy cho tôi đi được rồi đó.
– Biết rồi – Hỉnh mũi, nhăn mặt cùng gã tài xế, Đinh Đang phủi phủi mông đứng dậy. Con mắt cô lừ lừ, không thèm nhìn đến ông Hưng cà nhắc bước đi. Bây giờ vết roi mới thật sự ngấm đau.
– Đinh Đang, Đinh Đang – Cả ông Hưng và Triệu Vỹ cùng đuổi theo sau lưng cô. Dừng chân, quay đầu lại, sợ ông làm bể chuyện mình, cô nói nhanh:
– Triệu Vỹ, em giới thiệu với anh ông Kim Hưng, một mạnh thường quân mới của chúng ta. Lúc nãy trong phòng ông đã có nhã ý tặng cho đội banh của chúng ta một triệu đồng đó.
– Ồ! – Đôi mắt sáng lên, Triệu Vỹ bắt tay ông bằng tất cả lòng trân trọng – Thay mặt đội banh, xin cảm ơn ông về số tiền cũng như về thái độ của ông lúc nãy.
– Tôi…. bắt gặp tia mắt sáng như sao của đ, không dám làm cho cô phật lòng, ông vào luôn vai kịch – Có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.
– Mời ông vào nhà dùng chén trà, và hân hạnh mời ông ký tên vào sổ vàng danh dự của đội banh – Triệu Vỹ lịch sự chìa tay.
Muốn tiếp xúc để hiểu thêm con người anh lắm, nhưng.. Đinh Đang đã quày quả bỏ đi, ông đành phải gượng cười từ chối:
– Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với Đinh Đang. Hẹn anh dịp khác vậy – Rồi hối hả, ông đuổi theo cô đến cuối con đường.
– Đinh Đang, cho ba xin lỗi, ba không cố ý, ba không muốn đánh con đâu. Về với ba đi con!
Lại vấn đề này, bước chân chợt dừng, Đinh Đang trợn mắt, hai má phính to:
– Không về! Ba đã đánh con rồi, về chi nữa?
– Thì ba cũng đã xin lỗi con rồi, về đi! – Nhẹ nắm lấy tay con, ông năn nỉ.
– Đã nói không về mà! – Giật mạnh tay mình lại, Đinh Đang đảo mắt nhìn quanh, sợ có ai nghe được lời của cô và ông.
– Được! – Ông cũng đổi chiến thuật đối phó – Con nhất quyết không về chứ gì? Ba vào gặp Triệu Vỹ đây.
– Ba gặp Triệu Vỹ làm gì chứ? – Đinh Đang thét gọi theo bước chân ông, giọng xìu đi – Anh ta không mắc mớ gì đến việc đi hay ở của con đâu.
– Chẳng mắc mớ gì thật – Nắm chắc phần thắng trong tay, ông từ tốn nói – Ba chỉ vào nói rõ tông tích của con với anh ta thôi. Để xem hắn có còn dám chứa con nữa không cho biết – Nói xong, ông dợm bước chờ nghe một tiếng kêu giật lại của Đinh Đang.
Quả nhiên, chưa được ba bước, ông đã thấy cô không chỉ gọi mà còn chạy theo, nét mặt khẩn cầu:
– Ba…. Đừng kể mà, năn nỉ đó! Con không giận ba nữa, được không?
– Không được! – Ông nhẹ lắc đầu – Muốn ba không nói, chỉ có một cách thôi. Là theo ba về lập tức. Sao? Quyết định đi, ba cho con năm phút.
– Ba!…
Biết năn nỉ chỉ uổng công, Đinh Đang không phí thời gian nữa. Toàn bộ trí óc cô tập trung để dành tính kể hoãn binh. Cách nào vừa giữ gìn thân phận, vừa được ở lại đây? Chà! Sao mà khó quá!
– Sao? Về hay để ba vào kể với cậu Vỹ đây? – Hạn định năm phút đã trôi qua. Nghiêm mặt nhìn Đinh Đang, ông như đang nóng lòng chờ câu trả lời của cô.
– Con đành theo ba về vậy. – Hết cách rồi, Đinh Đang yếu xìu trả lời ông.
– Tốt lắm! – Tươi ngay nét mặt, ông không ngờ mình thắng một cách dễ dàng như vậy.
– Nhưng… ba phải cho con thêm một thời gian nữa. – Cô tìm cách hoãn binh – Ngay bây giờ con chưa thể theo ba về được.
– Tại sao? – Nghi ngờ, ông căng hết các giác quan ra đối phó. Biết ngay mà! Đinh Đang đâu giản đơn như ông tưởng.
– Tại vì đội banh đang có chuyện lộn xộn, con là đội trưởng của họ, sao bỏ đi giữa lúc này được chứ? – Cô nói láo mà y như thật, chẳng chút bối rối nào.
– Con là đội trưởng của họ ư? – Ông thấy chuyện hoang đường quá.
– Đúng vậy – Cô nhìn ông không chớp mắt – Lúc nãy bộ ba không nghe một cầu thủ trong đội banh kêu con ra giải quyết sao? – Ngưng một chút, cô nói thêm – Cho ba biết đội banh này do con thành lập đó.
– Vậy còn Triệu Vỹ? — Đôi mày ông nhíu lại. Dường như ông đã bị cô làm cho xiêu lòng rồi.
– Triệu Vỹ hả? Ảnh chỉ là đội phó thôi. Ở đây mọi chuyện lớn nhỏ đều qua tay con cả. Làm sao theo ba về được bây giờ, tiền bạc chưa bàn giao, lộn xộn lắm ba à!
– Vậy thì sao hả? –Ông bắt đầu nghe rối rắm.
Cắn ngón tay, Đinh Đang quyết định:
– Ba cho con ở lại thêm vài ngày nữa. Chừng nào vụ sân cỏ giải quyết xong, con nhất định trở về ngay không nài nỉ.
– Thật không?
– Thật chứ! – Gật đầu một cách chắc chắn với ông, Đinh Đang nghe khoái trong lòng. Ba bị cô dụ rồi. Chờ thỏa thuận xong vụ sân cỏ à? Chắc còn lâu ghê lắm – Con hứa với ba, nhất định sẽ về liền khi sự việc giải quyết xong – Thấy ông vẫn còn do dự, cô nói thêm – Nếu con thất hứa, chừng đó ba đem bí mật của con kể cho Triệu Vỹ cũng chưa muộn mà.
– Nhưng con cũng hứa với ba, không được dây dưa vào chuyện cảm tình trai gái với cậu ta – Như chưa tin, ông đặt thêm điều kiện – Và phải quay về ngay khi sự việc được giải quyết xong.
– Biết rồi, biết rồi mà, ba nói dai quá đi – Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ xa xa cuối con đường, sợ anh lại gần rồi sinh ra nhiều phiền phức, cô vừa đẩy ông vừa nói đại cho ông được yên lòng – Còn chuyện yêu đương, ba an tâm đi, Triệu Vỹ có bồ rồi, là hoa hậu Thanh Thanh đẹp lắm. Anh hỏng thèm cái con Đinh Đang xấu xí của ba đâu.
– Thiệt hả? – Vẫn bán tín bán nghi, ông không muốn bước.
– Thiệt mà có bao giờ con nói dối đâu mà ba phải nghi ngờ chứ? Chú Thanh, chở ông chủ đi đi – Mở cửa xe, cô gần như xô ông vào, rồi nháy mắt ra hiệu cho viên tài xế nổ máy xe.
Chiếc xe phóng đi rồi, Đinh Đang mới thở phào ra nhẹ nhõm. Hú vía, Triệu Vỹ và dòng người đang từ từ tiến lại gần.
Thọc tay vào cái lỗ trên vách lá, ngoáy cho cái lỗ rộng ra xong, Đinh Đang đặt con mắt của mình vào, cố nhìn xuyên bóng tối ra khoảng sân rộng ngoài kia, cô thật nóng lòng muốn biết hai con người đang ngồi trên chiếc xích đu nói những gì?
Nói những gì mà hơn một tiếng rồi vẫn chưa hết chuyện? Trời ơi, ngồi đứng không yên, cô tức mình đá mạnh vào tấm vách. Sao cô muốn ra đuổi người con gái đó về ngay tức khắc. Bởi, không phải ia xa lạ, cô chính là hoa hậu Thanh Thanh.
Mấy ngày liền, chẳng biết cô ta mắc phong gì cứ đến nhà tìm anh liên tục. Sáng trưa, chiều tối, kiên nhẫn như con lắc đồng hồ, quyết gặp anh cho bằng được. Hôm đó bị anh cho leo cây, đau như vậy mà cô ta chẳng giận chút nào, còn dịu dàng mua một giỏ trái cây kèm theo lẳng hoa tươi làm quà cho anh nữa.
Lẵng hoa thì cô chẳng thèm đâu, còn giỏ trái cây, nãy giờ trong cơn giận cô đã sài hết hơn nửa giỏ. Cũng may toàn đồ mát, không thì cô cháy đến nơi rồi.
Đinh Đang không hiểu, và cũng chẳng thèm để tâm chú ý đến làm gì cơn giận vô cớ trong lòng cô. Chỉ biết là hiện tại cô thù Thanh Thanh kinh khủng, như trong đời cô chưa phải thù ai như thù cô ta vậy. Ngồi trong buồng hoài tù chân quá, cô vờ chăm một bình trà, lịch thiệp bưng ra, quyết bắt tại trận một hành động lả lơi, âu yếm của hai người. Để làm gì? Cô cũng không biết nữa.
Nhưng… bất ngờ cho cô, trên ghế xích đu chẳng có nụ hôn, cũng chẳng có bàn tay nào nắm bàn tay nào cả. Qua cửa sổ, cô chỉ thấy một Thanh Thanh xõa mái tóc dài che nghiêng, gương mặt đẹp đẫm đầy nước mắt. Triệu Vỹ ngồi bên cạnh, điếu thuốc đỏ trên môi, vẻ đăm chiêu tư lự.
Họ vừa cãi nhau ư? Tự nhiên nghe hồi hộp, cô thôi không bước ra ngoài. Cầm nguyên khay nước trên tay, Đinh Đang tưởng mình nín thở, chờ dõi theo câu chuyện.
Thật lâu trong im lặng nặng nề, Đinh Đang nghe được tiếng tim mình đập mạnh, tiếng côn trùng rả rích kêu ngoài kia, tiếng thút thít của Thanh Thanh và cả tiếng thở dài nặng nhọc thoát ra từ lòng Triệu Vỹ. Anh chắc đang khó xử chuyện gì? Đinh Đang cắn môi thầm đoán.
– Thanh Thanh! – Cuối cùng Triệu Vỹ cũng lên tiếng trầm trầm – Anh biết, chỉ nói tiếng xin lỗi với em không là chưa đủ. Nhưng ngoài tiếng ấy ra, giờ đây, anh không còn tiếng nào để nói cùng em cả. Hãy thông cảm cho anh!
Xì! Đinh Đang nghe nóng mũi. Việc gì anh phải hạ mình nói dài như vậy? Giận hờn à? Kệ cô ta đi. Tự cô ta thôi. Ai biểu con gái mà yêu con trai trước. Chẳng tội nghiệp cho Thanh Thanh một chút nào, cô chỉ xót xa giùm Triệu Vỹ. Trông anh buồn quá.
– Lẽ nào, với từng ấy kỷ niệm đậm đà anh không có chút luyến lưu nào? Cũng như chẳng có chút cảm tình thật nào đối với em?
Nhẹ kéo khăn lau lệ, giọng Thanh Thanh nhẹ như làn khói.
– Hay là anh tội nghiệp em! Sợ em vì anh phải hy sinh? Không đâu, em thật sự yêu anh, em không cần dư luận. Địa vị hoa hậu này đối với em không quan trọng. Chỉ có anh thôi. Triệu Vỹ xin anh đừng mặc cảm. Dù hiện tại, sự nghiệp anh chưa có, nhưng cần gì, chúng ta sẽ tạo dựng từ đầu. Em đã nói với ba của em rồi, ông ấy đồng ý và sẵn sàng nhận anh vào công ty bất cứ lúc nào. Nghe em đi Triệu Vỹ!