Đọc truyện Cô Bé – Nhìn Trúng Em Rồi! – Chương 10: Mạc Thiên
Phương Noãn lập tức vào chiếc xe , ngồi vào ghế phụ lái , cô chỉ đường cho người tài xế đến trường học của Phương Phương .
Năm phút sau chiếc xe dừng trước cổng một trường tiểu học.
Phương Noãn lập tức xuống xe , chạy vào trong cổng.
Vừa vào trường cô đã thấy Phương Phương bị mấy đứa con trai vây quanh bắt nạt .
” Phương Phương sao mày lại khoe với cô giáo là tao chưa làm bài tập để giờ cô phạt tao rồi nói với bố mẹ tao “
” Tớ là lớp trưởng , cô giáo bảo tớ phải kiểm tra bài tập các cậu làm , cậu không làm nên mình nói với cô giáo , sao cậu lại đến bắt nạt mình ..
“
” A mày còn nói được …!Hôm nay tao phải đánh mày .”
” Aaa …!Chị “
Cánh tay to béo của cậu bé đang giơ giữa chừng thì bị một bàn tay túm lại.
May là Phương Noãn đến kịp lúc không thì Phương Phương đã bị tên béo này đánh rồi .
” Cậu bạn này , chị đã quay video em bắt nạt bạn Phương Phương , chị sẽ cho cô giáo và bố mẹ em xem ! “
” Không được , chị đừng cho họ xem …..!Em hứa sẽ không bắt nạt bạn nữa “
Cậu bạn trước mặt bị Phương Noãn hù dọa sợ đến tái mặt , vội vàng xin lỗi.
Hai bên hòa giải , chuyện giải quyết xong trong vòng một nốt nhạc.
Thấy chị đến Phương Phương vô cùng vui mừng .
” Chị , sao chị đến đây ?”
” Chị đến để bảo vệ em , hehe “
Phương Phương lâu ngày mới gặp được chị , xúc động ôm chầm lấy cô .
” Sao chị đến đây nhanh thế ? “
” Chị …..!Ôi quên mất , đợi chị một tí “
Thấy em hỏi Phương Noãn sực nhớ ra điều gì đó , cô chạy nhanh ra cổng trường , thấy chiếc xe vẫn còn ở đó cô thở phào tiến lại gần .
” Xin lỗi tôi vội quá , để anh đợi lâu rồi , cho tôi hỏi bao nhiêu tiền vậy ạ ? “
” À không cần đâu , chỗ đến cũng gần , tôi đi trước đây “
” Cảm ơn ạ ..
“
Cánh cửa kính dần đóng lại , Phương Noãn vô thức lướt qua ghế sau của chiếc xe , lúc này cô mới biết trong xe còn có người ….Chỉ cần lướt qua cũng đủ biết sau xe là một người con trai , có vẻ vô cùng tuấn tú.
Cô đứng nghĩ ngợi một chút , chiếc xe cũng dời đi , cô nhớ đến Phương Phương liền bước lại vào trường .
Trên chiếc xe sang trọng vừa mới dời đi .
” Mạc tổng chúng ta có cần đến Tề Thị nữa không ? “
” Không cần , về Mạc Gia “
Người đàn ông ngồi sau xe lúc này mới lên tiếng.
Giọng nói trầm ấm , ngón tay gõ lên đùi theo thói quen , anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây nhìn qua đã thấy ma mị , thu hút.
Gương mặt sáng sủa , điển trai , chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đủ để tỏa sáng.
Vậy mà cô gái ban nãy ngồi nhờ xe anh lại không hề biết anh tồn tại , anh lúc đó giống như người vô hình.
Nghĩ lại cũng thấy thật nực cười , đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác coi như không khí , chiếc xe yêu thích của anh lại bị cô gái kia ví như xe taxi.
Đây thực sự là lần đầu anh cảm thấy bất lực với chính bản thân như vậy .
Hai chị em Phương Noãn trò chuyện một lúc rồi cô đưa Phương Phương về nhà , cũng không quên chào hỏi ba mẹ.
Trời lúc này đã tối mịt , Phương Noãn mới từ nhà bố mẹ trở về Tề Gia .
…….
Về đến Tề Gia Tề Phong đã đứng trước cửa.
Người con trai khoanh tay đứng uy nghiêm , gương mặt lạnh lùng ẩn dấu nỗi lo lắng .
” Sao về muộn vậy ? “
Thấy Phương Noãn về anh liền hỏi .
” Tôi có chút chuyện gấp “
” Lần sau em có chuyện gì về muộn nhớ báo cho tôi “
Tề Phong vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị nhìn cô.
Phương Noãn chỉ biết thở dài .
” Tôi biết rồi , lần sau anh không cần phải đợi tôi nữa đâu …..!”
Phương Noãn nói xong liền đi lên phòng.
Tề Phong vẫn đứng đó , anh nhắc người làm hâm nóng lại đồ ăn mang lên phòng cho cô .