Đọc truyện Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo – Chương 32: Tung người xuống biển
Nước. . . Nước. . .Nước ở khắp nơi cuốn về phía cô, đánh ngược vào thân thể của cô, cô liều mạng giãy giụa muốn bắt được cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không bắt được. . . . . .Âu Y Tuyết dùng sức cắn môi dưới của mình, nhìn mặt biển không tự chủ liên tục rút lui.Không, cô không cần tham gia, cô không cần!Cô theo bản năng muốn chạy khỏi nơi này, mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay bắt được bả vai của cô.”Cậu không sao chứ?” Tiểu Tuyết nhìn gương mặt tinh xảo mà tái nhợt của Âu Y Tuyết, rất lo lắng.Mới vừa rồi giáo viên tuyên bố xong danh sách thi đấu, Âu Y Tuyết liền nhìn nước biển lâm vào trầm tư, thỉnh thoảng trên mặt còn hiện lên vẻ sợ hãi, điều này khiến cô lo lắng.”Tớ. . .” Âu Y Tuyết hơi mím môi muốn nói ra, thế nhưng khi nghiêng mắt lơ đãng nhìn đến mấy nữ sinh kia, lại nhịn xuống e ngại trong lòng, lắc đầu một cái: “Không sao” Trong giọng nói còn giữ lại một ít sợ hãi. . .”Có thật không? Nhưng tớ thấy cậu thật giống như. . .” Tiểu Tuyết muốn nói lại thôi nhìn vẻ mặt quái dị của Âu Y Tuyết, nói tiếp: “Nếu như cậu sợ, vậy để tớ tham gia …” Mặc dù chính cô cũng không đặc biệt bơi giỏi, nhưng so với Âu Y Tuyết, cô có lẽ giỏi hơn nhiều.Một câu nói còn chưa nói xong, Âu Y Tuyết liền lắc đầu cự tuyệt.”Tớ thật sự không sao.” Vì muốn cô an tâm, Âu Y Tuyết trái lương tâm nở ra một nụ cười trấn an, sau đó không nói nữa.. . . . . .Cũng không lâu lắm, giáo viên chỉ đạo tập hợp tất cả học sinh dự thi.Âu Y Tuyết thậm chí còn không kịp cự tuyệt liền bị cán bộ lớp cứng rắn kéo đến trước, sau khi vận động làm nóng người, giáo viên chỉ đạo ỗi một người mặc áo cứu sinh, sau đó liền huýt gió, cuộc thi bắt đầu ——Học sinh khác khi tiếng huýt gió được thổi lên liền cố hết sức tung người xuống biển như tên rời cung, duy chỉ có Âu Y Tuyết lại chậm chạp không có bất kỳ động tác gì.Nhìn nước biển xanh biếc trong suốt, sợ hãi trong mắt của Âu Y Tuyết rốt cuộc lại hiện lên.Nước. . .Âu Y Tuyết run rẩy đem chân đạp trong nước, đụng phải nước biển lành lạnh liền rụt trở về.Không thể. . . Cô không có cách nào khắc chế sợ hãi của cô đối với nước. . .Vì vậy, cô quay đầu muốn buông tha cuộc thi này.Xoay người, lại phát hiện cả học sinh lớp 11 đều ở đây nhìn cô.Những khuôn mặt kia, người cô biết, người cô không biết, mỗi gương mặt mang theo vẻ mặt không giống nhau, có giễu cợt sự bất lực của cô, có châm biếm cô mềm yếu, có khinh bỉ cô lùi bước. . . “Cô rốt cuộc đang làm gì!” Cán bộ lớp thấy những người dự thi đã bơi tới một nửa, vì vậy mở miệng rống Âu Y Tuyết.”Âu Y Tuyết, lúc này không phải thời điểm ngẩn người!” Lại có người phụ họa.”Ngu ngốc, nó rốt cuộc đang nghĩ gì!”. . . . . .Theo nhau mà đánh thẳng không ngừng vào cô, nhưng đối với lời nói đầy vẻ tức giận của bọn họ, Âu Y Tuyết vẫn sững sờ đứng tại chỗ. Hai mắt xinh đẹp trống rỗng, giống như cái động không đáy.Thấy cô không chút nào muốn xuống nước, rốt cuộc cũng có người nhịn không được tiến lên đẩy cô vào trong nước.‘Phanh’ một tiếng, Âu Y Tuyết bị đẩy ngã trong nước, cảm thấy nhiệt độ lạnh như băng, kéo Âu Y Tuyết về với thực tế.Nhìn mọi người, Âu Y Tuyết cảm nhận được vô hạn sợ hãi.Cô nghĩ bỏ cuộc, cô nghĩ lùi bước, cô thật sự muốn khóc. . .Thế nhưng khi cô muốn nói chuyện, liền thấy được gương mặt đó trong đám người phía sau —— gió biển thổi mái tóc màu nâu trên đầu, lộ ra gương mặt anh tuấn mê người, mà khóe miệng mị hoặc lòng người của hắn lại nở lên nụ cười Satan. . . . . .Không! Âu Y Tuyết ở trong lòng gào thét một tiếng.Vì vậy, cô liều mạng lắc đầu, tiếp đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, xoay người, lao xuống biển ——