Bạn đang đọc Cô Bé Em Thua Rồi: Chương 62: Phần 84
Phụ nữ và đàn ông so về sức mạnh dường như vĩnh viễn đều là người thất bại.
Du Nguyệt Như cuối cùng không thoát khỏi lực đạo (sức lực) của anh, bị anh nhét vào trong xe mang về nhà. Trên đường đến đây cô đều giãy giụa, Đường Lạp An ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, “Nghe lén không phải là thói quen tốt, bây giờ em muốn biết cái gì anh cũng có thể nói cho em biết.”
Đầu Du Nguyệt Như đột nhiên chóng mặt một hồi, nước chua trong dạ dày cuộn lên. Chịu đựng qua mấy giây, không kiềm chế được tức giận ngay sau đó lại xông tới, ánh mắt kia hận không thể nhào tới cắn anh. Đường Lạp An đã thay đổi , không hề lạnh nhạt như nước, không còn lạnh lùng như băng nữa, vẻ mặt người đàn ông kia vĩnh viễn đều hời hợt dường như trong nháy mắt thô bạo triền thân, vô tình đáng sợ, thậm chí làm cho người ta sợ hãi.
“Chuyện của Thi Dạ Diễm là anh dở trò quỷ gì?” Cô không thoát khỏi dây trói ở trên cổ tay, chỉ đơn giản để mặc cho anh đi.
“Em cứ nói đi?” Anh khẽ cười, cởi áo khoác xuống bắt đầu cởi áo sơ mi.
Du Nguyệt Như đề phòng chú ý nhất cử nhất động của anh, cắn răng nghiến lợi, “Tại sao lại làm như vậy! Nếu là vì báo thù phát súng kia, phải dùng tới hành động ác như vậy sao?”
Áo sơ mi của anh cởi ra, lộ ra cái thân thể cường tráng mà cô quen thuộc kia. Ý cười tàn nhẫn bên môi, trong con ngươi đen như mực nóng rực lửa kia, từng chút từng chút lướt qua thân thể cô, “Em chỉ muốn quan tâm cái này?”
Anh bước lên giường, trong lúc đó Du Nguyệt Như cơ hồ cũng nhảy xuống giường. Đường Lạp An dễ dàng đưa tay kéo cô trở lại, đè ở phía dưới, “Không hỏi tại sao anh mang em về sao?”
“Đường Lạp An, nếu anh không muốn chết thì mau buông tôi ra!”
Đường Lạp An xoay khuôn mặt cô vào chính giữa (đối diện với anh), “Em cũng nghe được, chẳng qua là không dám hỏi anh có đúng hay không?”
“Không có gì không dám, chỉ là tôi không có hứng thú!”
“Những thứ đó cho tới nay em đều muốn biết chuyện, hôm nay anh đều nói cho em biết tất cả.” Đầu ngón tay anh bắt đầu khiêu khích, nút áo thứ nhất trên chiếc áo da của cô được cởi ra.
“Anh thừa nhận vừa bắt đầu tiếp cận em liền mang theo mục đích, lần đầu tiên nhìn thấy em lúc đó em vẫn còn rất nhỏ, anh âm thầm quan sát em sáu năm, bao gồm cuộc sống thói quen sở thích của em, có thể so với em anh còn rõ ràng hơn. Lúc em mười bốn tuổi Cosmo để cho anh đi bên cạnh em chăm sóc cho em, cũng là lần chính thức gặp mặt đầu tiên của chúng ta, lần đầu tiên nhìn thấy em anh cũng biết lấy được lòng của em không phải là việc khó. Anh hiểu rất rõ em, từ việc em thích anh cho đến không cách nào tự kiềm chế mà yêu anh, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh. Thậm chí anh cùng Úc Tiểu Trì lên giường cũng là anh cố ý để cho em thấy được, kể cả anh vứt bỏ em để cưới cô ấy, vì em mà ly hôn, lại lần nữa vứt bỏ em, gần như tất cả chuyện giữa chúng ta đều có mưu tính trước. Chính là vì để cho em đối với tình yêu với đàn ông mất hy vọng tránh cho nhiệm vụ trong tương lai vì đàn ông mà phản bội Hoàng Phủ Gia. Ban đầu em cùng Cosmo cá cược ký thỏa thuận, tất cả đều theo dự liệu của anh. Không sai, em là vật hy sinh của cha em vì tất cả thuận lợi sau này của Thái Tử.
Du Nguyệt Như muốn che lỗ tai, nhưng mà tay bị trói, những lời nói trùng tử (sâu bọ) của anh tựa như vô khổng bất nhập (xâm nhập vào mọi chỗ). Cô ở dưới thân thể Đường Lạp An không ngừng sôi trào giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào ngăn anh cởi y phục của cô ra.
“Anh dừng tay! Không! Im miệng! Cái gì tôi cũng không muốn nghe!”
Tay Đường Lạp An đưa vòng qua sau lưng cô cởi nút áo lót ra, đôi môi theo sát hôn lên làn da mịn màng của cô. “Áo lót đầu tiên cũng là anh mua cho em, nụ hôn đầu tiên của em, đêm đầu tiên, người yêu đầu tiên… Trong cuộc đời em tất cả lần đầu tiên đều là anh mang đến cho em.”
Lúc nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ cô cũng đã hiểu, chẳng qua là không dám suy nghĩ sâu xa, oán hận cùng xấu hổ khiến đôi mắt cô đỏ lên, mất lý trí thét chói tai “Tôi hận anh tôi hận các người! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”
“Cái này đương nhiên anh biết, không yêu cũng sẽ không hận.” Anh cởi quần dài của cô, quần lót, cường thế tách hai chân của cô, tự mình bao phủ lên cơ thể trần truồng của cô. “Em yêu anh, cho dù em ở cùng với ai, người em yêu cũng là anh, là chính tay anh đem em từ một cô gái ngây ngô dạy thành một báu vật mê người, là anh khiến cho em yêu mà không ngừng được, mặc dù biết anh chung sống cùng Úc Tiểu Trì em vẫn đồng ý làm tình nhân của anh, mỗi một phần ti tiện trong lòng em anh so với em nhìn rõ hơn. Em không thể quên được tất cả những gì anh mang lại cho em, tình yêu, thống khổ, sợ hãi, phản bội, không thoải mái.”
Cái gọi là chân tướng tàn nhẫn của anh sẽ mang lại cho cô rất nhiều khổ sở, anh không phải là không biết, nhưng anh không cách nào nhịn được nữa. Du Nguyệt Như giống như điên nhanh chóng cắn lên vai anh, hung hăng dùng sức, dường như muốn cắn đứt một miếng thịt của anh ra, thế nhưng anh lại lù lù bất động (sừng sững đứng yên một chỗ), cầm vật cứng rắn** của anh ma sát nơi tư mật của cô. Anh dường như không thấy được nước mắt của cô, dáng vẻ sắp tan vỡ của cô, không cảm giác được thân thể đau đớn.
“Dĩ nhiên, còn có tình——” Đột nhiên anh nâng mông của cô lên đi vào không hề báo trước, chợt bị xâm nhập bất ngờ khiến cho thân thể cô đột ngột căng thẳng. Giống như dây đàn kéo căng, đau đến mức cô đem tất cả gào thét nén lại trong cổ họng. Đường Lạp An bị nơi đó của cô sít chặt, cảm giác này rốt rốt cuộc anh đã nhớ nhung bao nhiêu năm, bao nhiêu lần, anh cũng không nhớ rõ.
Đợi giọng nói này của cô trôi qua, anh mới chậm rãi di chuyển, không để ý tới hai chân cô đá đạp lung tung, tự mình ngăn chặn phản kháng của cô, từng cái từng cái một, chậm chạp mà kiên quyết tiến vào. Du Nguyệt Như chợt ngừng khóc kêu to, chỉ không chớp mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh, đáy mắt xinh đẹp hiện lên một mảnh oán hận rung động lòng người, hai mắt nhỏ ra máu đỏ tươi.
Vẻ mặt Đường Lạp An lạnh nhạt, cố định đầu của cô bắt cô nhìn mình ra vào cơ thể cô như thế nào, ở bên tai cô nói nhỏ. “Tội gì phải bày ra vẻ mặt như thế cho anh nhìn, phải là rất nhớ nhung cảm giác này chứ, em khi đó không ít lần đã dây dưa với anh làm tình.”
“Đường Lạp An, tôi, hận , anh.” Nước mắt cô một giọt lại một giọt rơi xuống, đánh vào cánh tay anh, lời nói bày dường như từ trong kẽ răng nặn ra một cách khó khăn.
Đường Lạp An túm được tóc của cô nâng mặt của cô lên hôn, phía dưới động tác càng điên cuồng mãnh liệt, “Vậy em cứ tiếp tục hận đi, anh chỉ muốn nói cho em biết anh sẽ không nhịn nữa, anh muốn em, anh muốn em, em vốn chính là của anh, ai cũng không được cướp em đi, bao gồm cả—— Thi Dạ Diễm.”
“Anh muốn tôi tại sao ban đầu không dẫn tôi đi, tại sao bây giờ mới bằng lòng muốn tôi.” Thân thể cùng lòng cô quặn đau, đáy mắt ngoại trừ đau đớn căm hận không còn thứ gì khác.
Anh trầm mặc xuống, đã từng không phải là không muốn mang cô đi. Trước khi anh có hành động Hoàng Phủ Dận đã từng ám hiệu cho anh, nếu như cam lòng để cho cô chết, thì cứ mang cô cao chạy xa bay. Nếu như nói cho cô biết chân tướng hoặc là không đem cô hủy hoại hoàn toàn, thì trước hết sẽ giết anh sau đó sẽ đến những người đàn ông khác, một không được thì hai, ba… Thuộc hạ của Hoàng Phủ Dận đàn ông ưu tú rất nhiều, cũng không phải chỉ có một mình anh Đường Lạp An có thể đảm nhiệm.
Anh hối hận, tính toán tất cả về cô nhưng lại không tính toán đến trái tim của cô, rốt cuộc cái gì là yêu cái gì là thống khổ, so với bất cứ ai anh cũng đều hiểu sâu sắc hơn. Không chỉ cho cô cơ hội một lần, ám hiệu cô không được rơi vào bẫy, nhưng lại sợ cô thật sự không yêu anh nữa, sẽ có người đàn ông khác sau anh tiếp tục tổn thương cô, đối với cô anh đã là một ký ức. Thay vì như vậy không bằng để anh hoàn thành tất cả mọi thứ, yêu hận khắc cốt ghi tâm tất cả một mình anh mang lại.
Trơ mắt nhìn cô bị luân hãm, nhìn cô giống như một loài thực vật khô héo, anh còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra không một chút bận tâm, anh cũng không biết mình làm thế nào để đối mặt được.
Có bao nhiêu lần suýt nữa đem tất cả nói ra khỏi miệng, nhưng thà rằng cô không hiểu, thà rằng cô hận, chỉ cần cô còn sống!
Anh đã từng chấp nhận an bài cuộc sống được gọi là yên bình kia, muốn tiếp tục duy trì cảnh tượng giả tạo tốt đẹp của anh và Úc Tiểu Trì. Chỉ cần chờ đến lúc cô ấy ba mươi tuổi, không còn giá trị lợi dụng, thì Hoàng Phủ Dận sẽ không ngăn cản nữa, anh sẽ liều lĩnh muốn cô cưới cô, nguyện ý bị mọi người phỉ báng khinh bỉ. Chẳng qua là trước kia anh cho dù chết cũng muốn cắn răng kiên trì giả vờ diễn mà thôi…
Anh biết mình từng gieo xuống một mầm mống vào trong người cô, để cho nó ở nơi đó mọc rễ nảy mầm, cành lá sum xuê mở rộng, xanh um tươi tốt nở rộ. Anh tàn nhẫn để cho hạt giống này ở trong bụng cô khô héo, nhưng bây giờ khuôn mặt cùng mắt thậm chí là hô hấp của cô cũng mang theo nét xinh đẹp của học sinh mới lớn, sức sống tràn trề khiến cho anh sôi sục.
Lòng cô đã chết nguyên nhân bởi vì anh quay lại, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ người đàn ông nào, tuyệt đối không thể!
Đem cô từ Canada trở về hôm đó, sau đó lúc ôm nhau anh thuận tay lén đeo lên tay cô sợi dây chuyền, chờ cô cùng Thi Dạ Diễm trong lúc đắm chìm ngọt ngào không cách nào tự kiềm chế nhân cơ hội này gây nên một loạt tai vạ. Anh tìm được Hoàng Phủ Dận tỏ rõ tâm tư muốn uy hiếp lợi dụng, ký lại một vài giao dịch.
Diệt trừ Thi Dạ Diễm vì tai họa sau này không còn nữa của hai người, điều kiện Du nguyệt như phải thuộc về anh.
Đường Lạp An để mặc mình ở trong cơ thể cô tuôn trào, khoái cảm phức tạp cùng vui thích khiến anh đè nén gắt gao cắn răng. Cuối cùng một khắc kia anh ôm chặt cơ thể cứng ngắc của cô, đem toàn bộ cơ thể mình phóng thích ra…
Nguyêt Như, trên cõi đời này còn có chuyện gì là anh không thể chịu đựng được? Còn có chuyện xấu gì mà anh chưa làm qua?
Nhìn em dâng mình cho nhiều người đàn ông như vậy anh cũng đã từng chịu đựng rồi, còn sợ em hận sao?
Em đối với anh là tất cả mọi thứ tất cả hận thù, cuối cùng vĩnh viễn để anh mãi yêu em.
Anh sao có thể can tâm, để em yêu người khác.