Cô Bé Em Thua Rồi

Chương 31: Chương 53


Bạn đang đọc Cô Bé Em Thua Rồi: Chương 31: Chương 53


Ăn cháo cũng có thể loạn lạc tới tình trạng này, Du Nguyệt Như im lặng nhìn lên trời.
Mà Thi Dạ Diễm lại thỏa mãn sửa sang lại quần áo cho cô, thỉnh thoảng lại nâng cằm
cô lên, hung hăng hôn môi cô. Du Nguyệt Như bị hắn trêu chọc, vô cùng khó chịu
nhưng lại cố gắng kìm nén, có đánh chết cô cũng không chủ động cầu hoan.
Tâm tình Thi Dạ Diễm cực kì tốt, hắn đối với hành động cố tình gây sự của cô lại hết
lòng bao dung. Cô rất biết chỗ để đánh, quả đấm nhỏ này hướng thẳng bụng dưới của
hắn mà đập, đau đớn nhưng hắn cam tâm tình nguyện. Đợi cô phát tiết đủ rồi hắn còn
hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, “ Có muốn tôi dạy em mấy chiêu không?”
Du Nguyệt Như âm hiểm nâng môi lên. “ Tôi học võ rất nhanh, đến lúc đó nếu có bị hủy dưới tay tôi anh cũng đừng hối hận.”
“ Không tệ, phụ nữ của tôi phải có khí thế như thế.” Hắn tán thưởng, tay hạ cằm của cô xuống, lại bị cô liếc mắt nhìn hắn.” Chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy.”
“ Muốn mặt làm gì, muốn em là đủ rồi.! Cánh tay Thi Dạ Diễm ôm lấy vai cô, ngón tay hắn đan qua mái tóc của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy hả hê.
( chả hiểu sao lại có câu muốn mặt làm gì nữa)
Thi Dạ Diễm dạo này đã không còn bận rộng như trước nữa, vừa vặn có thời gian kề

cận Du Nguyệt Như. Toronro là thành phố mà toàn thế giới mong muốn đặt chân tới,
nếu như không phải vì Thi Dạ Diễm, có lẽ cả đời Du Nguyệt Như cũng không có cơ hội khám phá nó.
Thi Dạ Diễm vô cùng hăng hái đem cô đi Toronto du ngoạn một lần, nhưng mà hàng
đêm cô đều bị dày vò gần chết, ngày hôm sau ngay cả đi bộ hai chân cũng run lên.
Ngày hôm nay thời tiết cực tốt, Thi Dạ Diễm nói với cô về nhà trước rồi sau đó sẽ đi
thăm thú toàn bộ cảnh sắc ở Toronto phồn hoa. Một đôi nam nữ cả tướng mạo lẫn
phong cách đều xuất chúng sánh đôi khiến người xung quanh không khỏi liếc mắt
nhìn. Du Nguyệt Như chột dạ đầu ghé vào trong ngực hắn, lại bị Thi Dạ Diễm đẩy ra
nói, “ Tránh cái gì? Cũng không phải không ai nhìn ra vừa rồi em làm cái gì, đừng thẹn thùng, chị.”
Du Nguyệt Như buồn bực văn vê áo sơ mi của hắn, rồi sau đó lấy kính râm đeo vào.
Thi Dạ Diễm cười xấu xa, nói nhỏ bên tai cô, “ Ngoại trừ tôi ra, không có ai nhìn được
vừa rồi em làm gì đâu, đừng thẹn thùng, chị.”
Mặt Du Nguyệt Như đỏ lên, đối với phương diện kia hắn quả thực có nhu cầu không
giống người bình thường, chỉ một đoạn đường vừa rồi cô cũng đã bị hắn giày vò một
lần ở trong xe. Càng hận chính mình lại bị hắn trêu chọc tới có cảm giác. Hắn ác ý
trêu chọc cô nhưng lại không vội đi vào, khiến cô khó chịu thân thể bị hắn trêu chọc tới phát điên, đáy mắt cô vì ẩn nhẫn mà lệ ướt át cực kì mê người.
Hắn luôn luôn đợi tới lúc này mới nhẫn tâm xỏ xuyên qua người cô, hung hăng tiến
vào cô. Du Nguyệt Như bị thuốc kích thích thân thể nên nhạy cảm hơn, hắn càng
dùng sức cô càng hưng phấn, đau đớn cùng kích thích lan tràn, không có ngôn ngữ
nào có thể hình dung cảm giác của cô lúc này. Kể từ lần ở trong tiệm cháo, mỗi lần triền miên hắn đều thích gọi cô là chị, bời vì mỗi lần nghe thấy từ chị đó, cô sẽ co rúc mà bọc chặt lấy hắn, cảm giác ấy thật khó tả.
( chém, hộc máu quá)
Cô từng len lén hỏi Bách Vĩ thuốc giải, nhưng kết quả chỉ làm cô thất vọng. Đó là Ý Đại
Lợi hợp tác với người Nga nghiên cứu cách điều chế, thuốc giải nó còn quý hơn gấp
trăm lần, có tiền cũng không thể mua được. Vì chuyện này mà cô và Thi Dạ Diễm lại cãi nhau một hồi, thậm chí còn lấy tướng mệnh ra uy hiếp.

Thi Dạ Diễm cũng không để ý tới điều này, mà cực kì bình tĩnh kéo cô vào trong ngực dạy dỗ một trận.
“ Nhớ, em muốn chết tôi sẽ không ngăn cản, nhưng có chết thì chết tử tế chút, nếu
không chết được thì cho dù tàn tạ tôi cũng không bỏ qua cho em.”
Du Nguyệt Như không biết hình dung tâm tình của mình lúc này là như thế nào, cả
người cô vô lực, cảm giác bị cắn nuốt, đây chính là cảm giác muốn sống không được,
chết cũng không xong trong truyền thuyết đấy sao? Người đàn ông này rốt cuộc đối với mình có bao nhiêu chấp niệm( tình cảm ấy)
Rốt cuộc tôi có chỗ nào đáng giá để anh làm vậy, anh thích dạng phụ nữ nào chưa?”
Thi Dạ Diễm vuốt mặt của cô, trong mắt có chút buồn bã, “ Em không phải một dạng.”
“ Nơi đó không giống nhau. Không cần nói cho tôi bởi vì sự kiện khi còn bé kia.”
“. . . . . .” Thi Dạ Diễm trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nhìn cô. Du Nguyệt Như nhìn ánh
mắt của hắn, vẻ mặt hờ hững. “ Tôi thừa nhận tôi biết rõ những năm này anh sẽ tìm tôi, cho nên tôi mới không đặt chân tới Canda, dù chỉ nửa bước.”
“ Người kia cần phải hiểu tôi là ai?”
“ Lúc ấy không biết, sau này lại biết.” Cô cở nút áo ra, xoay người sang chỗ khác để lộ
ra phần lưng bóng loáng mê người. “ Anh có thể tưởng tượng phía trên này đã từng có mấy vết thương thật sâu, nhìn qua như bị xé ra rồi khâu lại như búp bê vải vậy.”
Giọng nói của cô không có oán hận, nhưng cũng không nghe ra cảm xúc gì. “ Cũng bởi vì anh, thiếu chút nữa tôi bị đánh chết, đừng hỏi tại sao, tôi sẽ không nói.” Cô mặc lại y phục rồi nói với hắn.
“ Anh điều tra tôi ? ngoại trừ cuộc sống hỗn loạn của tôi, có phải cũng không biết gì cả?” Cô cười châm choch, “ Tôi có dính líu với anh không tốt, nhanh chóng nghĩ thông suốt rồi thả tôi đi thôi.”
Thi Dạ Diễm chậm rãi nâng lên môi.
“ Em muốn nói cho tôi biết bối cảnh phía sau em ?”

“Tuyệt đối không thua kém Thi gia.”
Thi Dạ Diễm rũ mắt xuống, bỗng dưng lôi cô vào trong ngữ, gỡ sợi dây chuyền trên cổ hắn xuống, rồi đeo lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. “ Nếu em Dám thừa dịp lúc tôi không có mặt gỡ xuống, tôi liền sai người đêm in dấu vật này vào trong thân thể em, để em cả đời mang theo nó.”
Cô chau mày, sợi dây chuyền có cây bài kim loại treo ngược, cực kì đắt giá, phía trên có khắc Tên hắn bằng Tiếng anh cùng với huy hiệu tượng trưng của nhà họ Thi, ý nghĩa của vật này cô cũng không biết. “ Anh định để tôi đeo tới bao giờ?”
“ Chờ cho tới khi tôi không muốn em đeo tôi sẽ tự mình tháo xuống.” Thi Dạ Diễm
cười thâm trầm, ánh mắt màu hổ phách mê hoặc lòng người. “ Đừng quên lời nói đêm
đó, không cần biết em là ai, em hiện giờ là người phụ nữ của tô, trừ phi tôi chán ghét nếu không em đi không được, an tâm mà làm con chim trong lòng bên cạnh tôi đi.”
Du Nguyệt Như sâu kín cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. “ cầu xin anh sớm chán tôi được không.”
“Tôi sẽ tận lực.”
Đêm đó Thi Dạ Diễm cũng không có gì khác biệt so với ngày thường, vẫn hung ác như
thường lệ. Hắn thật không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc, thường xuyên
khiến trên người cô có nhiều vết xanh tím. Cô mệt mỏi gục trên người hắn, mê mang
ngủ, bàn tay Thi Dạ Diễm khẽ vuốt tấm lưng trần của cô, trong mắt lộ ra chút sát ý.
( sát ý: ý độc)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.