Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Chương 31: Nông Trại Rắc Rối2 - Kỉ Niệm Đáng Nhớ


Đọc truyện Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy – Chương 31: Nông Trại Rắc Rối2 – Kỉ Niệm Đáng Nhớ


>
 
 
– Dậy…!dậy đi Ngọc Như – nó thúc nhỏ Như dậy rồi tót xuống giường.
 
 
 
– Hử…??? Gì hả…??? Đang ngủ mà, con điên này, mày cài báo thức làm quái gì vậy??? – nhỏ Như dụi mắt rồi cáu lên vò đầu bứt tóc, đang ngủ ngon mà bị phá, nếu người gọi nhỏ dậy không phải là nó thì nhỏ đã cho một cước đảm bảo người đó mặt dí xuống đất mông chổng lên trời.
 
 
 
– Hai rưỡi rồi còn gì, mà ngủ nữa là mất luôn buổi chiều đấy – hehe rút kinh nghiệm lần trước , lần nè nó sẽ không ngu mà ngủ muộn nữa đâu, ngủ ít thôi thì mới có nhiều thời gian đi chơi chứ ^_^
 
 
 
Hít một hơi dài không khí cho căng đầy lồng ngực, nó vươn vai nghĩ về một buổi chiều tốt lành, không thể mãi bi quan mà nghĩ toàn chuyện xui xẻo được.
 
 
 
Xuống tầng, mọi người đã đông đủ ngồi ở phòng khách, có mỗi nó và Ngọc Như là dậy trễ thôi…
 
 

 
– Mọi người dậy sớm thế – nó hí hửng còn Ngọc Như thì ngáp ngắn ngáp dài, nhưng khi nghe xong câu nói của bác Phúc, nhỏ tỉnh ngủ hẳn:
 
 
 
– Chiều nay có đứa nào muốn ra vườn nho với bác không??? – mắt nó và Ngọc Như bừng sáng.
 
 
 
– Cháu ạ !!! – nhỏ Như nhảy tưng tưng.
 
 
 
-Nho…!nho ở đâu vậy bác??? Sao cháu không thấy nhỉ??? Trời ơi…!cháu thích ăn nho nhất đấy!!! – mắt nó long lanh khi nghĩ về khu vườn đầy nho, không biết ở đây còn bao nhiêu thứ hay ho mà nó chưa biết nữa.
 
 
 
– Mấy đứa vào lấy áo khoác rồi hãy đi – bác Lan dịu dàng nói, nhìn nó và nhỏ Như “ham hố” mà bác Phúc và bác Lan chỉ biết lắc đầu.
 
 
 
Khoác chiếc áo sơ mi cũ kĩ của bác Phúc lên người, nó đi ủng và đội một chiếc mũ tán rộng, trông nó bây giờ chẳng khác gì một dân làm nông chính hiệu.
 
 
 
Haha…!nó và nhỏ Như phì cười, ăn mặc vậy nhìn ai cũng như “bụi đời” ý, mắc cười quá haha.
 
 
 
Vừa đến nơi, mắt nó, Ngọc Như, còn có cả tên Thiên nữa, đều sáng lên như đèn pha.
 
 
 
– A…!nho kìa!!! – nó nhảy tưng tưng rồi chạy nhanh đến khu vườn trồng nho, đúng là chẳng có tý hình tượng gì – Ăn được quả này không bác??? – nó chỉ vào một chùm nho chín mọng gần đó.
 
 
 
Ngọc Như cũng nói theo – Bác ơi ăn được không ạ???
 

 
 
Bác Lan mỉm cười gật đầu còn bác Phúc lên tiếng:
 
 
 
– Mấy đứa cứ ăn thoải mái.
 
 
 
– Oa…!(@.@) – chỉ chờ có thế, mắt nó và Ngọc Như long lanh nhìn nhau, sướng run cả người rồi hai đứa chia nhau ra tìm quả to nhất nạp vào bụng haha.
 
 
 
– Mới phun thuốc sâu đấy^^!
 
 
 
Ặc ặc…!nó nghe mà mắc nghẹn ( tội ăn 3 quả một lúc) còn Ngọc Như thì phun ra luôn.

Sợ nó tắc thở nên Ngọc Như phải lại vỗ lưng cho nó.
 
 
 
Gruu…!là giọng nói “hách dịch” của kẻ phá rối, hừ…!tên đó nói thế trong khi miệng thì không ngừng nạp nho vào, đáng ghét, ta sẽ giết ngươi rồi xé xác phanh thây Thiên ạ.
 
 
 

– À xin lỗi, tớ nói lộn, hai cậu ăn cẩn thận không nuốt phải sâu đấy haha!!! – tên Thiên bày ra bộ mặt “giả tạo” rồi cười khoái chí khi lừa được nó và Ngọc Như.
 
 
 
– Grừ…!đời mày xuống lỗ rồi con ạ – nó gầm gừ giậm chân xuống đất rồi hét lên quay sang Ngọc Như, hai đứa hiểu ý nhau liền xông đến chỗ tên Thiên.
 
 
 
– GIẾT $$$ – Ngọc Như cũng hét lên, tên Thiên hôm nay to gan gớm, dám chọc giận chị mày à – Đừng để tao bắt được!!!
 
 
 
Biết trước thế nào hai đứa nó cũng sẽ nổi điên lên, nên tên Thiên đã co giò chạy từ lâu rồi khà khà.

Nếu để hai nhỏ này túm được thì chắc chắn sẽ rất thê thảm kiểu ” túm tóc bạt tai tát tới tấp ” cho coi.

Còn chưa kể đến chuyện móng vuốt của hai nhỏ này rất sắc nhọn chúng mà tóm được thì tên Thiên bị hủy dung nhan là cái chắc.
 
 
 
Ăn no chán chê, nó và ngọc Như hết việc làm nên đi kiếm “cỏ gà” chọi nhau trong khi bác Phúc, bác Lan và Phong vẫn chăm chỉ tỉa lá cho cây, uầy…!Phong thành thạo thật đấy, tuy ăn mặc có hơi “bụi đời” một tý nhưng trông cậu ấy vẫn còn đẹp trai chán hihi…_..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.