Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Chương 28


Đọc truyện Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy – Chương 28

(—-.—-)

Tôi đang đi dạo trên một đồng cỏ thơm ngát, cảm nhận những cơn gió nhẹ lùa
qua làn tóc tung bay, nhắm mắt hưởng thụ bầu không khí trong lành, tôi
nâng cánh môi nở một nụ cười thật tự nhiên +_+

Phía xa xa… =.= trên chiếc xích đu màu trắng, có một khuôn mặt baby tựa thiên sứ đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Ôi ^^! kia không phải là Phong đó sao ? Trông cứ như hoàng tử trong câu
chuyện cổ tích ấy, tôi mỉm cười tít mắt rồi chạy nhanh đến đó… ^_^

Thế nhưng !!! Gruuu… không biết tên Thiên và con Như từ đâu chui ra,
ách… trên tay chúng cầm một chai gì đó màu đo đỏ rồi nhìn nhau cười
nham nhở.

Thôi chết, chai đó là.. là… rượuuu… 0_o ặc ặc… chúng đang tiến lại phía tôi.

Tôi chết, tôi chết chắc rồi, tôi phải chạy đi đâu bây giờ, hai đứa chúng nó đúng là ác quỷ hiện hình mà -_-

– Huhu… Phong ơi đừng ngủ nữa mau đến cứu tớ đi !!! – tôi cố rống lên thật to nhưng Phong ngủ say như chết vậy -_-

Xong… !!! tôi ” die ” rồi, tôi đã bị chúng tóm cổ. Và cái điều tồi tệ mà tôi không hề muốn đã xảy đến với tôi.

Hai đứa chúng nó cười hô hố, ha hả rồi bắt đầu dốc rượi ( cái thứ mà tôi cho là chất độc ) vào miệng tôi.

Huhu tôi không muốn mà -_-

Tôi dãy đành đạch như con vịt què trong cơn đau khổ, dần dần đuối sức, đầu óc quay cuồng và bắt đầu lịm đi.

Đến lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất, như cái chết đã cận kề – vâng tôi
chết vì bị hai đứa bạn thân cho ” uống độc “. Thì một dáng người cao cao xuất hiện, như một tia sáng chiếu soi cuộc đời, tôi bừng tỉnh và kêu
cứu thảm thiết.

Ách !!! có khổ cho tôi
không khi cái dáng cao lù lù đó lại là cậu ta – cơn ác mộng của đời
tôi… sao không phải là ai khác cho tôi dễ nhờ vả hơn chứ. Hừ… nhưng
thôi kệ, tôi sắp chết đến nơi rồi, chắc cậu ta cũng không ác đến nỗi
đứng rung đùi nhìn tôi ” hi sinh ” đâu ha.

Help me ^^!

Ngước đôi mắt đau khổ cùng van nài hướng về phía cậu ta. Thế nhưng, cậu ta
không mảnh may động lòng mà cứ nhởn nhơ đứng đó, mặc kệ tôi đang la hét
om sòm.

Lạnh lùng nhìn tôi rồi nhếch mép khinh thường, cậu ta phi luôn quả bóng trên tay về phía tôi.

Gruuu !!! Ác độc… đúng là ác độc mà, cậu ta còn ác độc hơn cả tên Thiên và con Như nữa, thấy tôi chết mà không cứu.

và giờ đây, tôi chỉ còn biết ” chết lặng ” nhìn quả bóng chuyền đang hướng đầu tôi mà bay tới.

– Á Á Á – tôi hét lên kinh hoàng trước khi quả bóng đáp trúng đầu tôi và…

* RẦM *


Tôi chết chưa ???

– Úi da… đau quá !!! – nó xoa xoa cục u trên trán, mắt nhắm mắt mở mơ hồ nói.

Chợt… một tia nắng rọi qua khung cửa sổ, vờn quanh khuôn mặt xinh xắn của nó khiến nó theo phản xạ đưa tay lên che mặt.

Nheo nheo đôi mắt trong veo để thích nghi với ánh nắng mặt trời, bây giờ nó
đã tỉnh táo hơn một chút. Khẽ cựa thân mình ê ẩm… và nó đã nhận thấy
mình đang trong tư thế ” ôm sàn ” thắm thiết.

Thì ra nãy giờ là nó mơ ngủ, mà ai cho phép mấy người ” ác độc ” đó xuất
hiện trong giấc mộng yên bình của nó chứ ( trừ Phong) ???

Ôi… cơn ác mộng khủng khiếp khiến nó phải lọt giường o_0

Nhưng… khoan đã, hình như lần này nó rớt xuống địa điểm khác thì phải ???

A… đúng rồi, tối hôm qua nó nhường giường cho Phong còn mình thì lủi thủi
lại ghế sofa, chẳng trách gì sáng dậy đã thấy ê ẩm hết cả người.

– Mà hình như mặt trời lên cao lắm rồi thì phải, hỏng biết mấy giờ rồi ta ? Thôi chết… tối hôm qua mệt quá quên không cài báo thức !!!

Nó ngồi bật dậy, tay chân luống cuống vội mò mẩn chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc trong góc ghế sofa.

Mắt nó mở to hết cỡ dán vào màn hình điện thoại (@[email protected]), tim đập liên hồi như muốn nổ tung.

Và… ” vào một ngày đẹp trời ” người dân ở khu ở trọ này lại được thưởng thức chất giọng ” thánh thót ” của nó :

– TRỜI ƠI !!! TÁM GIỜ KÉM RỒI Á Á Á…. 0_o ???

Nó hét lên như cháy nhà, nói xong, chưa đầy 3s sau đã xông thẳng vào nhà
vệ sinh đóng ” RẦM ” của, thật không thể tin được là hôm nay nó lại dậy
muộn đến vậy. Bình thường đồng hồ sinh học của nó tốt lắm mà, dù không
cài báo thức thì tầm sáu rưỡi là nó phải tỉnh rồi chứ. –__–

Nghe thấy có tiếng hét lớn và tiếng đóng cửa mạnh, Phong khẽ cựa người. Lập
tức… toàn thân truyền đến một cảm giác ê ẩm khó chịu, xương cốt rụng
rời, đầu óc đau nhức như có hàng trăm cây kim châm vào.

Chống một tay xuống nệm, Phong cố gượng người dậy, quanh đây còn phảng phất
mùi rượu nồng nặc làm cậu chợt nhớ đến hôm qua mình đã uống nhiều rượu
như thế nào nhưng những gì diễn ra sau đó thì cậu chẳng nhớ nữa.

Nhìn một lượt quanh căn phòng nhỏ, đôi mắt màu nâu huyền bí khẽ vẽ nên một tia hoang mang.

Một căn phòng , không phải phòng cậu, có rất nhiều màu hồng và có cả gấu
bông nữa, vậy đây là phòng của con gái rồi. Nhưng tại sao cậu lại ở đây ? Trong phòng của một đứa con gái, trên giường của một đứa con gái và nơi này lạ hoắc.

Chợt… cơn đau đầu lại ập đến không cho phép Phong suy nghĩ nhiều, cậu cố gắng ngồi một lúc cho cơn đau đầu qua đi.


* Cạch *

Cửa phòng vệ sinh bật mở, nó ỉu xìu bước ra giải đáp cho những thắc mắc của Phong nãy giờ – đây là phòng của Linh Đan *_*

Haizzz… nó thở dài thiểu não, tám giờ rồi thì còn học hành gì nữa mà nó phải
cuống lên thế, và coi như là hôm nay nó khỏi phải đi học luôn.

Hừ… tên Thiên và con Như – hai đứa láo toét, là tại chúng ép nó uống rượu
nên hôm nay nó mới dậy muộn vậy. Hèn chi từ lúc dậy đến giờ nó cứ thấy
đau đầu, Ax… hai đứa ranh chúng mi hãy đợi đấy, có ngày ta sẽ trả thù
gruuu.

Mãi nghĩ lung tung, bây giờ nó mới để ý thấy Phong đã dậy rồi nên vội hỏi :

– Ủa… Phong dậy hồi nào zở ?

– Phong vừa dậy… Linh đưa Phong đến đây à ? – Phong khó nhọc nói, sau một cơn say con người ta thường bị kiệt sức.

– Phong không nhớ gì sao ? – nó ngạc nhiên hỏi.

Phong đưa tay lên trán, lắc nhẹ đầu:

– Không *..* .

Nó nghiêng đầu nhìn Phong rồi đáp :

– Ờ… không nhớ cũng được, hôm qua thấy Phong say quá nên tớ đưa về. À mà Phong cứ ngồi nghĩ đi, để tớ đi mua ít trà giải rượu.

– Ừ…!

Sau 10 đi bộ, nó quay lại Phòng mình với mấy túi trà giải rượu. Thấy Phong đã lại ghế sofa ngồi và có vẻ tỉnh táo hơn thì nó mới đi vào bếp pha
trà.

Đặt nhẹ cốc trà lên bàn, đẩy qua cho Phong rồi nó bắt chuyện :

– Hôm qua Phong nói là không muốn về nhà, sao lại vậy ?

Phong đang nhấp một ngụm trà, nghe nó nói vậy cậu hơi khựng lại nhíu mày nhìn nó :

– Phong nói vậy sao ?

Nó không trả lời, chỉ gật nhẹ +_+

– Mẹ… sao mẹ ???

– Đừng nói nhiều, nó đáng bị thế, con có thể đau lòng vài hôm nhưng rồi
cũng sẽ quên thôi. Mẹ chỉ muốn tốt cho con, nghe mẹ… quên nó đi –
tiếng người phụ nữ trung tuổi vang lên ôn nhu.


– Tốt cho con??? Mẹ hiểu như thế nào là tốt cho con??? Con không muốn gặp mẹ nữa – người con trai phẫn nộ đáp lời rồi một mạch bỏ ra khỏi căn nhà sang trọng.

– Ơ… cậu chủ !!! Bà chủ có cần gọi cậu ấy lại ???

– Không cần, khi nào tỉnh táo lại nó sẽ quay về.

….

Phong suy nghĩ một chút gì đó rồi cười khổ :

– Chỉ là Phong không muốn về nhà thôi – nói đến đây, đôi mắt Phong khẽ
xụp xuống, có lẽ là Phong đang rất buồn nhưng không muốn chia sẻ chuyện
của mình với nó, nó biết vậy nên cũng không hỏi thêm nữa.

– Xin lỗi Linh nha !!! Vì tớ mà Linh phải nghỉ học – Phong gãi đầu, nói đầy vẻ áy náy.

– Không phải lỗi của Phong đâu, là tại Linh dậy muộn mà, với lại không đi học cũng tốt, đỡ phải gặp cái tên đáng ghét đó.

Nghĩ đến cái tên đáng ghét đó lại làm lòng nó sôi máu siết chặt bàn tay,
nhưng hôm nay nó không đi học coi cậu ta bắt nạt ai, khéo cậu ta buồn
bực quá lại đi nhảy lầu cũng nên há há.

– Tên đáng ghét ? – Phong nhướng mày hỏi lại.

– Ờ… tên đáng ghét – mắt nó tối lại bặm chặt môi, nói đầy vẻ căm thù.

Khuôn mặt u buồn của Phong thoáng hiện lên một nét cười, trông cái mặt nó bây giờ nhắn nhó chẳng khác nào khỉ vừa ngộ vừa dễ thương làm Phong ngẩn
ngơ một hồi >..

– Giờ Phong không về nhà vậy định đi đâu ? – nó nhấp một ngụm trà bâng khươ hỏi.

– Đến nhà một người quen – Phong cũng tự nhiên đáp lời.

Đôi mắt trong veo của nó ánh lên một tia thắc mắc :

– Ủa… Phong không đi học sao???

– Không !!! – Phong nhún vai – Tớ sẽ nghỉ học một thời gian.

o_0 ???

Mắt nó chớp chớp, Phong không phải rất siêng học sao??? Kì lạ… tất cả là do cô Yến.

– Sao lại nghỉ học ??? – dù đã đoán trước được lí do thì nó vẫn phải hỏi lại cho chắc.

– Mệt mỏi – Phong trả lời cụt lủn, ờ… nó cũng thấy mình phiền phức rồi
đó, chắc Phong đang rất mệt mỏi với cuộc sống, với công việc học tập thế mà nó cứ ngồi đây hỏi hết chuyện này đến chuyện nọ. Chắc Phong phiền
lắm rồi thì phải nhưng nó không thể ngừng việc hỏi han lung tung được.
Bệnh luyên thuyên ngấm vào máu rồi.


quyết định im lặng, để Phong được yên tĩnh và phóng ánh nhìn ra phía cửa kính, vài sợi tóc mai rũ xuống hai bên má khẽ bay trên khuôn mặt lém
lỉnh mang đến cho đó một vẻ thuần khiết, dễ thương. Phong cũng im lặng,
thả hồn theo mây.

Phong trầm tư một lúc rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đến ngột ngạt :

– Phong sẽ đến một nông trại – không hiểu sao bây giờ Phong lại muốn chia sẻ một chút tâm tư với nó, có lẽ khi ở bên người con gái này cậu cảm
thấy có chút gì đó bình yên.

– Nông trại ??? – mắt nó sáng lên tinh ranh – Ở đâu ???


– Ngoại ô – Phong cũng phải bật cười với cái mặt ngồ ngộ của nó.

” Nông trại… !!! Ở ngoại ô… ôi !!! tôi chưa bao giờ đến nông trại cả, chỉ được thấy qua các bộ phim hoạt hình thôi, chắc là ở đó đẹp lắm nhỉ
??? Giống trong phim ý. Hôm nay tôi cúp học mà ngày mai lại là chủ nhật. Thế là tôi có tận hai ngày rảnh rỗi lận. Không đòi đi theo Phong thì
phí.. hí hí… phải năn nỉ Phong cho đi cùng mới được 😀 “

– Linh đi với được không ? – mắt nó tròn xoe – Linh chưa bao giờ được đến nông trại cả – nó nói bằng giọng hớn hở, ngước đôi mắt sáng long lanh
lên nhìn Phong.

– Không được !!! Linh
phải ở lại thành phố để học chứ – Phong méo mặt, biết thế này cậu đã
không nói ra để làm gì. Không phải là cậu ki bo không muốn cho nó đi mà
là cậu thật sự cần có một không gian riêng, yên tĩnh để suy nghĩ về
những chuyện đã qua nhưng nếu có nó đi cùng thì biết rồi đấy –.– kiếm
được chỗ yên tĩnh chắc khó :3.

– Linh được nghỉ học hai hôm lận, cho Linh đi cùng đi – nó bắt đầu phụng phịu giở giọng năn nỉ.

“Ặc… nhưng Phong thì đi cả tuần kia ” – phong nghĩ bụng.

– Nhưng mà… – Phong hơn bối rối, thấy Phong đang đắn đo suy nghĩ nó lại tiếp tục tấn công.

– Đi mà Phong, cho tớ đi cùng với… đi…đi…v.v

Hehe… cũng lâu rồi tôi không giở cái tuyệt chiêu siêu siêu cute ( cứ cho tôi
tự nhận là nó cute đi ha ) mà tôi đã tu luyện 8 kiếp mới được. Mãi đến
hôm nay mới có dịp sài lại và tôi đã sử dụng cái tuyệt chiêu đó khá tốt
nếu như không nói là khá đỉnh.

Tôi làm
bộ mặt cún con năn nỉ Phong ỉ ôi, gì chứ tôi mà đã bỏ công giở tuyệt
chiêu thì đến sắt đá cũng phải mềm lòng. Thế nhưng hôm nay phong khó dụ
phết, nhưng không sao trước sau gì mà chả phải gật đầu đồng ý.

Hé hé… tôi biết, tôi biết mà, chạy đi đâu cho hết nắng, Phong trước gì
cũng phải dơ tay đầu hàng trước cái ” khuôn mặt cún con ” của tôi mà
thôi.

Và 15 phút sau, tôi đã sắp xếp gọn gàng một ít hành lí lên cái balo dễ thương cùng Phong bắt taxi rời khỏi thành phố.

Lòng tôi không khỏi hào hứng khi ngồi trên xe nhìn từng tòa nhà cao tầng ngày một khuất dần sau những ngọn đồi nhỏ.

Chiếc xe đưa nó và Phong ngày một cách xa trung tâm thành phố, thấy Phong không mang theo hành lí nó liền lên tiếng hỏi :

– Cậu không cần mang theo hành lí gì sao ???

– Không cần !!! Năm nào tớ cũng đến đó nên ở đó có sẵn đồ đạc và hành lí
của tớ rồi – Phong nói bằng giọng quan tâm – Thôi.. Linh chợp mắt một
chút đi, khi nào đến nơi tớ sẽ gọi.


nghe lời Phong nên cũng lim dim đi vào giấc mộng, cảm thấy hơi khó ngủ
một chút vì tư thế không thoải mái và cái đầu thì cứ lắc qua lắc lại
theo từng nhịp lên xuống của chiếc xe. Phong thấy vậy nên ngồi xích lại
chỗ nó, cho nó tựa vào bờ vai của mình, cảm thấy nó một chỗ dựa an toàn
và vững chắc nó mới yên tâm thiếp đi. Angel dream 🙂


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.