Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy

Chương 14: Cô phải nghe lời tôi...!@


Đọc truyện Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy – Chương 14: Cô phải nghe lời tôi…!@

Ngày mới lại đến và nó lại tiếp tục công việc đi học của mk. Nhưng nó đang suy nghĩ một vấn đề rất lớn đó là:

-Giờ trả lại vở cho cậu ta sao dây? Chẵng nhẽ lại giơ ra trước mặt cậu ta rồi nói “cầm lấy” sao? Mà chưa biết chừng cậu ta cầm rồi lại ném tiếp ra cửa sổ luôn ý. Haizz đau đầu chết đi được…

Bây giờ đang là giờ ra chơi nhưng nó chẳng có tâm trạng gì mà nghĩ đến chơi với bời cả bởi vì môn học tiếp theo sẽ là môn toán.

Nó ngồi ngán ngẩm mà ko hay biết thầy giáo đã vào lớp từ lúc nào.

-Cả lớp lấy sách vở ra để học bài mới- thầy giáo nghiêm giọng.

Nó rụt rè quay xuống bàn cuối xem sao thì thấy trên bàn cậu ta có một quyển sách in (toán), một quyển vở bài tập toán và…

Mắt nó mở to hết cỡ khi thấy quyển vở cuối cùng là quyển ghi toán.

Nó liền quay phắt lên bàn mk, vội lấy quyển vở mà nó cho là của cậu ta từ trong gầm bàn ra xem, nó như hóa đá khi nhìn lại nhãn vở.

“Đỗ Quang Thanh sao??? Hơ…mk còn tưởng là cậu ta ghi sai chính tả nữa cơ đấy (tên mk mà cũng ghi sai được nữa thì…). Huhu ông trời ơi sao ông đùa với con ác thế???”

-Này Linh, mặt cậu bị sao vậy?- Thiên quay xuống hỏi nó.

-Hả…?- nó ngước lên nhìn Thiên.

-Cậu cầm cái gì vậy? sao mặt méo xệch thế kia? Đưa mk xem nào- nói rồi Thiên quơ tay giật quyển vở.

-Á- thấy Thiên định lấy quyển vở nó giật mk đánh rơi quyển vở xuống đất.

Đang trong giờ học mà tên Thiên quay xuống làm nó hết hồn, nó mới điên lên cốc cho Thiên 1 cái rõ đau vào đầu.

-Á đau- Thiên xoa đầu.

-Quay lên- nó quát.

-Làm gì mà dữ như bà chằn- Thiên trễ môi.

Đợi tên Thiên quay lên nó mới cuối xuống nhặt quyển vở lên: “Ko biết cậu ta là thấy gì chưa?”- nó nghĩ.

Cậu ta ngồi bàn dưới nhìn thoáng qua quyển vở thấy có gi là: “Đỗ Quang Thanh lớp 11B7” cậu ta liền hiểu ra mọi chuyện (hotboy nhà ta thông minh mà hì).

Chắc nó nhìn nhầm Thanh= Thành, 7= 2 (7 mà ra 2 lúc nào vậy ta???).

“Con bé bướng bỉnh này cũng tố bụng đấy chứ (chuyện), biết lo cho người khác cơ dấy”- cậu ta nghĩ rồi chợt mĩm cười, một nụ cười tự nhiên ko chút đểu giả (hiếm quá trời may mà chưa tuyệt chủng).

Thật ra thì cậu ta làm gì ngốc đến nỗi ném vở của mk đi chứ…! Cậu ta vừa ném xuống thì đã nhắn tin cho thằng đàn em đến nhặt rồi chỉ có mỗi nó là ngây thơ thôi.

Chap 17:

*4h chiều tại “Dream Blue”.

Hôm nay nó ở lại trường vì buổi chiều có học thêm hóa, thật sự thì chương trình học ở đây quả là quá sức đối với nó.

Nó học lực khá cũng ko phải loại ngu đần gì nhưng ở trường cũ nó cũng chỉ được học lớp số 4 thế mà sang trường này lại nhắt lên tận lớp số 2, huống chi trường này lại là trường chuyên nữa chứ.

Có lẽ nó học yếu nhất trong lớp rồi, họ cố gắng một thì nó phải cố gắng mười may ra còn theo kịp chứ nếu cứ tiếp tục cái đà này ko chừng nó sẽ bị đuổi xuống mấy lớp cá biệt ngu đần cũng nên (trường chuyên mà cũng có lớp cá biệt ngu đần sao???).

-Em nào làm được bài này?- cô giáo dạy hóa hỏi.


-Bạn Linh thưa cô- cậu ta hô lớn cứ như ko hô vậy thì cả lớp sẽ ko nghe thấy gì, nó thì ngạc nhiên mở to mắt nhìn cậu ta.

-Cậu điên ak?- nó nói nhỏ chỉ đủ nó và cậu ta nghe, trời ơi môn gì chứ môn hóa thì nó dốt đặc (giống t/g mất gốc mờ >.

-Linh ak…em làm được bài này ko?-cô giáo hỏi nó.

-Dạ..em, em- nó lúng túng đứng lên ko biết làm sao để trả lời câu hỏi của cô giáo, cậu ta muốn giết nó đây mà. Chắc nó phải giả chết để qua kiếp nạn này quá.

“Làm sao đây, làm sao đây???”- nó muốn xỉu quá.

-Để em làm thay bạn Linh- sau câu nó của Phong thì cả lớp “Ồ” lên 1 tiếng (anh hùng cứu mĩ nhân cơ đấy), tại Phong thấy nó lúng túng quá nên bèn giải nguy cho nó.

-Ừ cũng được, Phong lên bảng làm bài còn Linh ngồi ngồi xuống- cô giáo bảo.

Nó thở phào nhẹ nhõm như được đầu thai lần nữa vậy.

Ôi nó biết ơn Phong quá ak! Lần nào nó bị cậu ta bắt nạt Phong cũng đều giúp nó hết á. Nhưng sao Phong bây giờ lạnh lùng quá, muốn bắt chuyện với cậu ấy còn khó hơn lên trời haizz…

Mà công nhận Phong học giỏi thiệt ha…hỏng biết Phong có phải người học giỏi nhất lớp này ko ta???

-Thiên này!- nó hỏi.

-Gì vậy Linh.

-Lớp này ai học giỏi nhất vậy?

-Ak thì- Thiên suy nghĩ- Phong và…

-Và ai?- nó sốt sắng.

-Và Thành- một câu trả lớp ngoài mong đợi của nó.

-Cậu đùa ak?- nói Phong học giỏi nhất lớp nó còn tin chứ cậu ta thì sao có thể chứ. Nó có thấy cậu ta học hành gì đâu siêng lắm thì chép được ít chữ vào vở còn đâu thì ngủ với nghịch đt gì đó…v.v.

-Linh mới chuyển đến đây nên ko biết được đâu-Thiên nói tiếp- Linh muốn nghe ko…? Thiên kể cho.

-Ờ ờ kể đi.

-Phong và Thành đều từ 11B1 chuyển sang đấy.

-Thế ak?

-Biết sao họ chuyển sang đây ko?

-Cậu ko nói sao tui biết được?

-Phong thì mới chuyển sang đây mấy hôm thôi còn Thành thì chuyển sang B2 từ năm lớp 10 kia. Thành chuyển sang lớp này là vì Hà My.

-Ak…! Hà My là bạn gái cũ của cậu ta- nó biết điều này hôm gặp cậu ta ở công viên.

-Ừ…hai người họ quen nhau từ học kỳ 2 lớp 10, Thành thích con nhỏ đó lắm nên mới chuyển sang đây đó.

-Nhưng sao họ lại chia tay vậy?

-Con nhỏ đó bỏ thằng Thành để đi cặp với thằng khác có thế lực hơn, mà thằng đó lại là anh họ của thằng Thành nữa chứ.


-À..thế cái tên đại ca đó là anh họ của cậu ta ak?

-Ừ…sau khi chia tay với con nhỏ đó thằng Thành cứ như người mất hồn vậy. Ak Thiên còn nghe loáng thoáng là Khải Hoàng sai người dụ thằng Thành đến “Para” rồi đập cho thằng Thành 1 trận để cho thằng Thành đừng mơ tưởng đến Hà My nữa.

-A…chuyện đó mk biết- tất nhiên là nó biết rồi, nó là nạn nhân tiêu biểu mà.

-Sao Linh biết vậy?

-Hôm đó mk cũng đi với cậu ta.

-Rồi sao?- Thiên tò mò.

-Thôi, thôi lúc khác kể. Giờ Thiên nói cho Linh biết chuyện của Phong đi.

-Phong thì…., thì yêu đơn phương- Thiên cười.

-Đùa sao?- nó ngạc nhiên, nghe có vẻ khó tin quá. Làm gì có đứa con gái nào mà lại ko thích Phong kia chứ.

-Linh thì biết cái gì- Thiên dúi đầu nó.

-Thế nhỏ đó là ai mà cao tay vậy? Làm cho Phong phải chuyển lớp luôn- nó trễ môi (ghen á mà).

-Nói ra sợ Linh lăn ra ngất đó- Thiên trêu nó.

-Sẽ ko có chuyên đó đâu, Thiên nói đi- nó lay lay tay Thiên, hai đứa này ngồi học mà buôn dưa leo bán dưa chuột quá trời.

-Là cô Yến dạy tiếng anh B1 đó.

-HẢ…?- nó hét toáng lên (sặc thông tin) may mà Thiên đoán trước được nên đã nhanh tay bịt miệng nó lại ko thì cả lớp đã quay lại nhìn nó như người ngoài hành tinh rồi.

Đúng là nó lăn ra ngất thật, nó gục đầu xuống bàn bất động luôn.

B1 bên cạnh B2 nên nó cũng đã thấy qua cái cô Yến đó rồi, cô ấy xinh như thiên thần ý cũng đang trẻ lắm chỉ tầm 21,22 tuổi thôi.

“Ôi trời cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa tài năng Phong thích cô ấy cũng đúng rồi, còn mk chắc đến cái liếc mắt Phong cũng ko thèm huhu” => quá thảm hại luôn.

Chẳng trách hôm gặp Phong ở hộp đêm thấy Phong vui vẻ hòa đồng vậy mà bây giờ lại lạnh lùng và trầm tư đến thế. Trái tim Phong quá xa vời làm sao để nó với tới đây???

Ra đến bến xe buýt nó vẫn còn bủn rủn hết cả chân tay sau khi nghe những gì Thiên kể, thật sự là những chuyện đó quá sức tưởng tượng đối với nó.

-Lên xe- cậu ta ko biết từ đâu phóng đến trước mặt nó.

-Làm gì?- nó cáu.

-Tôi nói lên thì cứ lên.

-Ko lên- “lên đó để mà ôm nhau ak?”- nó nghĩ (xe rùa nha).

-Cô Phải lên.

-Hôm nay tui rất mệt ko có thời gian đôi co với cậu đâu, đi chỗ khác giùm cái- nó vừa dứt lời thì chuyến xe buýt của nó cũng vừa tới nơi, nó nhanh chân chạy lên xe để ko phải thấy cái bộ mặt của cậu ta nữa.

Nó mới kịp chạm vào bậc thang lên xe thì đã có ai đó cầm khủy tay nó lôi mạnh lại.


-Á…- nó giật mk “Á” lên một tiếng sau đó mất đà ngã vào người cậu ta, một mùi hương nam tính nhanh chóng lan tỏa khắp sống mũi nó. Nhưng rất nhanh nó đã lấy lại được bình tĩnh đẩy mạnh cậu ta ra.

Có một sự thật đau lòng đối với nó là sau khi nó đẩy cậu ta sang một bên thì cũng là lúc chuyến xe của nó khởi hành. Nó chạy theo gọi với lại nhưng ko được xe đó đã đi xa quá rồi.

cậu ta lại phóng xe đến trước mặt nó và nói với cái giọng giễu cợt:

-Thế nào? Có lên ko?

-Cậu đáng chết- nó vung tay đấm vào lưng cậu ta một cái.

-Cô dám đánh tôi sao? Thế thì đi bộ về nhà đi- cậu ta nói rồi giả bộ phóng xe đi.

-Này!!! đồ điên, đợi đã- nó gọi với theo, sao lúc nào nó cũng bị cậu ta làm cho thảm hại vậy chứ.

-Nhanh lên- cậu ta hối nó mà ko quay lại để cho nó chạy một quãng.

Nó hậm hực ngồi lên xe cậu ta, trời ơi nó hận cậu ta suốt kiếp.

-Đi đâu đây- nó.

-Tôi đưa cô về.

-Sao tốt zậy?- nó trễ môi.

“mà sao cậu ta biết nhà mk ở đâu mà đưa về vậy ta???”.

Một lúc sau cậu ta bắt chuyện:

-Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe theo lời tôi đi.

-Tại sao?

-Nếu như cô ko muốn ba mẹ cô mất việc.

-Hả…???- nó ngạc nhiên.

-Công việc của ba mẹ cô đều là do tôi sắp xếp, nếu như muốn chỉ cần một cuộc gọi của tôi là ba mẹ cô sẽ “thất nghiệp”- cậu ta nhấn mạnh hai chữ “thất nghiệp”.

-Sao cậu làm vậy được?

-Chú tôi là giám đốc của cái đài truyền hình đó, ok.

-Hix…cậu nói vậy tưởng tôi tin sao???

-Thế cô nghĩ học lực như cô mà lại vào được “Dream Blue” sao?

-Là cậu sắp sếp hết ư?- nó hoang mang.

-Đúng!

-Thế ông hiệu trưởng là gì của cậu? là bác hay ông vậy?

-Chẳng là gì cả.

-Cậu mua chuộc ổng sao?

-Chắc vậy.

-Tui hỏng tin đâu.

-Thế thì chủ nhật tuần này ba cô khỏi phải lên sóng.

-Cậu nó xong chưa?- nó bực tức.


-Rồi.

-Thế thì cho tôi xuống xe.

Cậu ta ko để ý đến nó nói cái gì vẫn tiếp tục lái xe.

-Cho tôi xuống, cho tôi xuống, tôi ghét cậu…v.v- nó hét toáng lên vùng vẫy loạn xạ tay thì đấm liên tiếp vào lưng cậu ta.

-Ngồi yên coi- cậu ta quát nó khi thấy xe bắt đầu loạng choạng.

-Ko, cho tôi xuống- nó cương quyết, cậu ta cũng đành dừng xe lại.

Vừa dừng xe cái nó nhắt luôn xuống với bộ mặt nhăn nhó.

-Tôi có làm gì cô đâu mà mặt cô như mặt khỉ thế?

-Ờ… cậu có làm gì tui đâu, cậu chỉ làm tui tức điên lên thôi- nó đanh giọng cải lại.

-Đồ mặt khỉ- cậu ta trêu nó.

– Cậu nó ai mặt khỉ? nói lại coi- nó bực tức hai tay chống nạnh

-Tôi nói cô mặt khỉ, mặt khỉ đó!

-Cậu chết chắc rồi- nó rồi nó khom người tháo một chiếc hài ra giơ lên cao định đánh vào lưng cậu ta.

-Cô dám?

-Sao…sao tui ko dám- nó hếch cái mặt lên trả lời.

-Chiếc hài đó mà đụng vào người tôi thì coi như ba mẹ cô chết chắc- cậu ta đe dọa.

-Hưm- nó hừ mũi- Thế sao?- nó cười rồi nhanh chóng dùng bên chân trần của mk đạp thật mạnh lên châm cậu ta.

-Mặt khỉ, sao cô dám?

-Ế…cậu cấm chiếc hài chứ có cấm chân tui đâu…hè hè- nó tiến ra xa mấy bước để giữ khoảng cánh an toàn rồi lêu lêu mặt quỷ chọc tức cậu ta sau đó cắm đầu chạy.

-Mặt khỉ cô đứng lại đó- cậu ta tức giận, có thể nói nó rất giỏi trong cái khoản chọc tức cậu ta.

Nó nhanh nhảu bắt một chiếc taxi gần đó để về (eo tiếc tiền kinh) nếu ko muốn bị cậu ta túm cổ.

Lúc nãy thì chạy nhảy như vậy đó mà khi về đến nhà thì lại nằm liệt giường ngay cả ăn cũng ko cần, đơn giản là vì nó phải chịu 2 cú sock trong một buổi chiều.

Bama nó lo lắng nên mời bác sĩ đến khám cho nó (nhà bác sĩ đối diện nhà nó vì là khu chung cư mà), bác sĩ bảo nó chỉ bị căng thẳng thôi nên bama nó ko phải lo thế mà nó vẫn được (ép) truyền 1 chai hoa quả và 1 chai nước muối (khổ thân con bé có ốm đau gì đâu).

-Đi học mệt lắm hả con? Sao hôm nay học thêm có 1 buổi chiều mà đã bệnh rồi?- mama lo lắng hỏi nó, nó chỉ biết lắc đầu căn bản là mệt lắm rồi ko muốn nói nữa.

Baba nó vừa gọi đt cho ai rồi cũng nhanh chóng lại giường hỏi han nó:

-Mệt lắm hả con?

Nó ko trả lời chỉ lắc đầu cho baba nó đỡ lo.

-Ba đã tìm được phòng trọ cho con rồi, mai con ko phải đi học nữa ở nhà nghĩ cho khỏe bữa kia ba đưa con đến phòng trọ.

-Tìm được phòng trọ rồi hả anh?- Mama hỏi baba nó- Em nghĩ con nó ở trọ cũng tốt, mới học thêm có một buổi chiều mà đã bênh như thế này rồi học lâu dài thì ko biết ra sao.

-Ừ..ở đó gần trường học với gần siêu thị nên cũng tiện cho con với lại trưa sẽ có người nấu ăn cho nó- baba nó ôn tồn nói.

-Ờ thế thì em cũng yên tâm.

Nó nằm nghe bama nói mà chẳng hiểu tí tị ti gì, đơn giản vì nó đang nghĩ đến nhưng lời nói của cậu ta, nếu như đó là sự thật thì nó chết chắc huhu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.