Đọc truyện Cô Bé Đanh Đá, Tôi Sẽ Làm Em Nói Yêu Tôi – Chương 34: Em là người đầu tiên dám ra lệnh cho tôi (quá khứ 3)
Ông nói gì?, mẹ mới à? tôi không cần ông muốn thì kêu bà ta bằng mẹ đi chứ tôi làm không được, kinh tởm lắm, mà ông *hất mặt qua ông Phong* 2 chị bên Trung có biết không?_Tinh Nguyệt nói rồi cười đểu một cái rồi quay qua ông Phong hỏi một chuyện quan trọng và nhận được cái gật đầu của ông Phong nhưng ông cũng khá bất ngờ không biết cô bé ngồi trước mặt mình có phải là Tinh Nguyệt hay không nữa
-Sao chị nói mẹ em zậy?_Đứa bé ngồi kế bên người đàn bà đó nghe cô xúc phạm mẹ mình nhưng ông Phong không có ý định nói lại nên cô bé đó đứng lên chỉ vào mặt nó
BỐP
-Mày không có tư cách nói chuyện ở đây, mày không có huyết thống gì với tao thì đừng có xưng hô chị em với tao, xéo đi đồ dơ bẩn_Tinh Nguyệt đứng lên tán con nhỏ đó một cái nói thấy con gái mình bị tán bà đó đứng lên ôm con mình còn ông Phong cũng tức giận tán cô một cái
Bốp
-NGUYỆT con quá đáng lắm rồi
-Ông tán tôi, hừ tôi đi cho mấy người vui ok?_Tinh Nguyệt nói rồi cười lạnh một cái, đi ra ngoài luôn thấy cô đi ra ngoài người đàn bà đó và con mình chỉ cười một cái còn ông Phong thì buồn rầu ngồi xuống sofa
Tinh Nguyệt sau khi rời khỏi nhà mặt vẫn không có chút biểu cảm gì cứ đi một hồi thì phát hiện ra mình đang đứng trước một cái công viên, nhìn vào thì có rất nhiều gia đình hạnh phúc nắm tay cười đùa vui vẻ với nhau nhìn cảnh tương này cô chỉ chợt đau lòng rồi lẳng lặng đi vào ngồi trên một băng ghế đá cô đơn lạnh lẽo
-Nè bị sao thế?_Một cậu bé tóc đen mặt cực dễ thương nhìn thấy cô ngồi một mình thì đi lại quỳ xuống ngước mặt lên nhìn cô hỏi
-BIẾN_Tinh Nguyệt nói anh mắt lạnh lùng ra lệnh cho câu con trai kia
-Ha em là người đầu tiên dám ra lệnh cho tôi_Trước sự lạnh lùng của Tinh Nguyệt cậu bé kia chỉ mỉm cười thú vị nhìn cô nói giọng cao cao tại thương
-Còn anh cũng là người đầu tiên dám dùng ngữ điệu đó nói chuyện với tôi, tôi là Tinh Nguyệt còn anh_Tinh Nguyệt cũng cười đểu nhìn Thiên Kỳ nói
-Tôi là Thiên Kỳ_Thiên Kỳ cũng cười đểu lai nói (Ta hiểu sao 2 ngươi quen nhau rồi đấy/TK,TN: sao?/Đểu như nhau, xạo như nhau, vô duyên như nhau và đẹp y chang nhau tức thật/TK,TN: -_-)
___________________Ở hiên tại_________________________
-Ê chưa thấy gì mà ngăn mấy mình xử mấy con nhỏ đó luôn á_Mộc Khuê nói khi nghe Tinh Nguyệt kể một hồi chỉ thấy cuộc đời bi thương của em ấy mà không thấy chuyện gì liên quan đến mấy nhỏ kia
-Phải từ từ mình phải kể cái quá trình mới ra cái thành quả chứ_Tinh Nguyệt làm mặt đây là một cái quan trọng không kể không được
-Ê, lý do mấy mình không được đụng tới mấy nhỏ đó là thành quả đó hả?_Lệ Mỹ thấy sai sai nói lại
-Ừ thì, mình nói lộn mình nói lại là phải kể cái quá trình mới ra cái bi kịch _Tinh Nguyệt như nhận ra một chân lý vuốt tóc nói
-Mà hồi đó kêu anh em luôn ha?_Ngọc An nói xéo chọc Tinh Nguyệt nhưng cô lại không ngờ Tinh Nguyệt lại chỉ cười đểu
-Chỉ là lần đầu gặp thôi
-Thôi, mà uống nước rồi kể tiếp_Ngọc An nói rồi đưa ly matcha lên miệng uống giờ tụi kia mới phát hiện là đồ uống của mình đã được mang ra, định lấy lên uống thì phát hiện
-Các này chỉ có mày thôi nè Ngọc An_Mộc Khuê nhìn thẳng Ngọc An lật ly cafe không còn giọt nào của mình lại nói
-Giề, không có nha_Ngọc An lắc đầu, xua tay loạn xạ nói
-Thôi kể tiếp đi Nguyệt_Linh Nhi mỉm cười nhìn Nguyệt nói
-Thì sau hôm đó tui với Thiên Kỳ quen biết nhau và zậy là ngày nào tui cũng lén chạy ra khỏi nhà đến công viên đó gặp Thiên Kỳ nhưng………
Để chap sau nói tiếp a~:)))))))