Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ

Chương 10: Viêm hạ tuyết địa


Đọc truyện Cổ Bảo Đồng Cư Vật Ngữ – Chương 10: Viêm hạ tuyết địa

Đây là ngày nghỉ cuối cùng trong hè, sau khi chơi đùa qua ngày hôm nay, ngày mai Giản Nguyệt sẽ bắt đầu một năm học mới tại một ngôi trường mới. Tại sao lại là một trường học mới? Đó là bởi vì từ chỗ cổ bảo này, Giản Nguyệt muốn đi học ở ngôi trường cũ là rất xa, mỗi ngày phải mất ba, bốn tiếng đồng hồ để đến đó. Bởi vậy, Giản Nguyệt mới chuyển đến ngôi trường mới gần hơn, kỳ thật việc này với hắn mà nói cũng không có gì quan trọng lắm, dù trong môi trường mới hắn cũng có thể dễ dàng thích ứng.

Điều duy nhất làm Giản Nguyệt luyến tiếc chính là phải cùng Susan tách ra, dù sao từ lúc quen nhau đến giờ, bọn họ lúc nào cũng học cùng nhau, đột nhiên ra đi có chút cảm giác cô độc. Nhưng Giản Nguyệt tin mình nhất định có thể vượt qua, bởi vì bây giờ hắn cũng không phải một mình, còn có Áo Lôi Đức cùng với Mã Toa luôn bên cạnh.

Nói đến Áo Lôi Đức, Giản Nguyệt cảm thấy ở chung với Áo Lôi Đức kỳ thật cũng tốt lắm. Lúc mới đầu, còn tưởng rằng hắn là một người lạnh lùng, nghiêm khắc. Thế nhưng, Áo Lôi Đức lại luôn đối với hắn rất mực ôn nhu, cho dù trên gương mặt tuấn mỹ kia lại không có nhiều biểu tình lắm. Giản Nguyệt gật gật đầu, thầm đồng ý với ý nghĩ của mình: Áo Lôi Đức là một người tốt.

Hơn nữa, Áo Lôi Đức còn mời hắn đi ra ngoài vui chơi. Ngày hôm qua Giản Nguyệt buồn rầu than thở suốt thời gian nghỉ hè không có hảo hảo ra ngoài du ngoạn, vậy là Áo Lôi Đức liền muốn dẫn hắn đi chơi. Bởi vậy, bọn họ hiện tại liền ra ngoài cổ bảo, chuẩn bị đi du ngoạn.

Lúc này Áo Lôi Đức mặc một bộ quần áo giản dị màu trắng, cho dù chỉ là trang phục bình thường, nhưng một khi được khoác ở trên người hắn cũng sẽ biến thành cao quý. Giản Nguyệt đối với việc này phi thường đố kỵ, bởi vì vô luận hắn mặc cái gì, hắn luôn được khen ngợi là đáng yêu. Hắn không muốn trở nên đáng yêu, mục tiêu của hắn là trở thành một chàng trai dễ nhìn là được.

” Đúng rồi, chúng ta đi đến nơi nào?” Giản Nguyệt nghiêng đầu đáng yêu hỏi, hắn tuy là đáp ứng đi ra ngoài chơi, nhưng mà Áo Lôi Đức cũng không có nói là muốn tới chỗ nào. Bất quá, nơi mà Áo Lôi Đức muốn đưa hắn đến chắc chắn là một nơi thú vị, Giản Nguyệt trong lòng đầy chờ mong muốn nhìn thấy.


” Ngươi muốn đi đâu?” Áo Lôi Đức bình thản nhìn Giản Nguyệt, trong mắt hiện lên mỉm cười.

” Không phải ngươi quyết định sao? Ta không ý kiến a.” Giản Nguyệt kinh ngạc nhìn Áo Lôi Đức, hắn còn tưởng rằng Áo Lôi Đức đã định sẵn mục tiêu rồi chứ, cho nên hắn cũng không nghĩ tới muốn đi địa phương nào.

Áo Lôi Đức không có đáp lại, chỉ lặng lẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Nguyệt, kéo hắn lên xe. Giản Nguyệt thuận theo, bước lên xe cùng Áo Lôi Đức, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Áo Lôi Đức đang nắm lấy tay hắn. Giản Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, lúc Áo Lôi Đức cầm lấy tay hắn, bàn tay giống như tê dại, tim cũng đập gia tốc hơn, cũng không chán ghét, ngược lại có một chút vui vui.

Xe dừng, Áo Lôi Đức mở cửa xe dìu Giản Nguyệt ra. Trước mắt Giản Nguyệt lúc này chính là một mảnh đại thảo nguyên xanh mượt, mênh mông vô bờ, gió nhẹ thổi vi vu, lay động bờ cây ngọn cỏ. Tuy rằng thời tiết vẫn còn rất nóng bức, nhưng bát ngát đồng cỏ xanh bao la lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

” Nơi này chính là nơi mà ngươi muốn đưa ta đến sao?” Giản Nguyệt nhìn chăm chú về phía đại thảo nguyên trải rộng, đây đúng thật là cảnh mà Giản Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy, dù trong dĩ vãng Giản Nguyệt cũng có thấy qua ảnh chụp, nhưng không thể tưởng được hiện tại có thể tự mình chiêm ngưỡng thực tế.

” Không phải.” Áo Lôi Đức nắm tay Giản Nguyệt đi về phía thảo nguyên, đến giữa cánh đồng cỏ, ánh mắt Áo Lôi Đức bỗng tản ra dị quang, trước mặt thốt nhiên xuất hiện một quầng ánh sáng sặc sỡ, tiếp theo bọn họ bước vào bên trong hào quang đó.


Mở to mắt, Giản Nguyệt nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn tương phản với đại thảo nguyên mênh mông vừa rồi. Đó là một mảnh đất ngập tràn tuyết là tuyết, cả thế giới giống như đều biến thành màu trắng, nhà cửa chung quanh không giống với hiện đại, có một loại hương vị cổ xưa của Âu Châu.

” Đây là nơi ở của Huyết tộc.” Áo Lôi Đức thấy Giản Nguyệt trợn mắt há hốc mồm đầy ngạc nhiên thì điềm đạm cười, hắn trước kia cũng không phát hiện nơi này là một hảo địa phương.

” Tuyết! Là tuyết! Áo Lôi Đức, đây là cố hương của ngươi?” Giản Nguyệt kích động nói, hắn dùng tay nắm lên một đống tuyết, rồi lại bởi vì rất lạnh, lập tức buông lỏng tay ra.

” Ân.” Áo Lôi Đức gật gật đầu, nhất thời cầm lấy hai tay Giản Nguyệt. Hắn lấy chiếc vòng cổ ru-bi đang mang ra, sau đó đem đeo vào cổ Giản Nguyệt. Giờ khắc này, Giản Nguyệt không còn cảm thấy rét lạnh nữa, nhiệt lực từ trong vòng cổ truyền ra, khiến hắn cho dù mặc rất ít quần áo cũng không thấy lạnh như trước.

Vòng cổ này được làm thủ công phi thường tinh xảo, hoa văn màu vàng trên trang sức bao vây lấy viên ru-bi ở giữa, kia ngọc ru-bi thật giống như ánh mắt của Áo Lôi Đức đều lấp lánh một cách loá mắt, tản ra ánh sáng khiến người mê hoặc. Nhìn kỹ ở trung tâm của ngọc ru-bi, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đồ án, một đường cong đơn giản dần hình thành nên một dấu hiệu tao nhã.

” Vòng cổ này thật tinh xảo a!” Giản Nguyệt nhìn thấy cái vòng ở trên cổ mình có chút bất an. Trông nó xinh đẹp như vậy chắc chắn là vật rất quý giá, Áo Lôi Đức cứ như vậy đem vòng cổ cho hắn, nếu lộng phá hủy làm sao bây giờ!


” Đưa cho ngươi.” Áo Lôi Đức cho rằng vòng cổ kia càng thích hợp với Giản Nguyệt hơn là hắn. Đây kỳ thật là vật biểu hiện địa vị trong Huyết tộc hoàng gia, ngọc ru-bi đó chính là huy chương hoàng tộc, đại biểu cho người có địa vị cao nhất. Áo Lôi Đức là từ trước đến nay cũng không thích sự trói buộc này, chính là bởi vì trách nhiệm, hắn mới nguyện ý gánh vác.

” Vì cái gì? Ta không có vật gì để đáp lễ a……” Giản Nguyệt cầm vòng cổ yêu thích không buông tay, rồi lại chần chờ nhìn Áo Lôi Đức.

” Không cần.” Áo Lôi Đức sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Giản Nguyệt, thản nhiên nói. Hắn không cần vật ấy cũng có thể sinh tồn. Cho nên với Áo Lôi Đức, việc hắn đem vòng cổ giao cho Giản Nguyệt là lựa chọn tốt nhất. Nó có thể bảo hộ Giản Nguyệt khi gặp nguy hiểm, hơn nữa, cũng có thể làm cho những đồng loại khác biết Giản Nguyệt là người tuyệt đối không thể đụng vào.

” Không tốt, lần sau ta nhất định sẽ đáp lễ cho ngươi, vô công bất thọ lộc, ta không thể cứ như vậy nhận lễ vật của ngươi.” Giản Nguyệt kiên quyết nói.

Thấy Giản Nguyệt nhất quyết như vậy, Áo Lôi Đức cũng không nhiều lời. Nếu Giản Nguyệt muốn đưa lễ vật cho hắn, hắn cũng rất mong đợi. Cũng chẳng biết Giản Nguyệt có tặng lễ vật kì quái nào đó không, bất quá, chỉ cần là Giản Nguyệt tặng, cái gì với hắn cũng là báu vật.

” Nhưng mà vật này của ngươi rốt cuộc được chế tạo như thế nào, nó thật ấm áp, ta rõ ràng đang ở băng thiên tuyết địa, lại không một chút cảm giác rét lạnh a.” Giản Nguyệt vẫn cầm vòng cổ, thoải mái nheo lại mắt, tựa như một con mèo nhỏ đáng yêu.


” Đó là pháp thuật, chỉ cần ở trên vòng cổ thêm một ít công năng là được.” Áo Lôi Đức nhìn Giản Nguyệt đang thích thú giảng. Mỗi một người trong Huyết tộc đều được học tập pháp thuật, nhưng không phải ai cũng giống như quý tộc có được năng lực độc đáo. Kỳ thật đây đều là tiểu pháp thuật, được Huyết tộc dùng để phụ trợ cuộc sống.

” Kia không phải rất lợi hại sao? Ta có thể học tập được không?” Giản Nguyệt vẻ mặt tân kỳ, nếu hắn được học một ít pháp thuật như thế, hắn càng có thể sinh sống thoải mái.

” Không được. Hơn nữa, cho dù chúng ta có thể sử dụng pháp thuật, cũng sẽ không thường dùng.” Tuy rằng Huyết tộc là đem pháp thuật dùng để phụ trợ cuộc sống, nhưng mà bọn họ đều hiểu được, nếu cứ làm như vậy, đến một ngày nào đó bọn họ sẽ mất đi năng lực thích ứng với cuộc sống. Bởi vậy, khi bọn họ sử dụng pháp thuật, thường là do có tình huống bắt buộc thôi.

” Vậy sao……?” Giản Nguyệt cảm thấy có điểm thất vọng, bất quá hắn nghĩ bản thân từ trước đến nay cũng đâu có pháp thuật, chẳng phải vẫn sống rất tốt đến bây giờ đó sao. Cho nên, dù biết chính mình không thể học cũng chỉ có một chút thất vọng mà thôi.

” Đúng rồi, Áo Lôi Đức, ta còn chưa nói lời cảm tạ ngươi.” Giản Nguyệt cười đến xán lạn, giống như mặt trời toả ánh hào quang. ” Cám ơn ngươi, Áo Lôi Đức, phần lễ vật này ta rất thích.”

Áo Lôi Đức trong mắt hiện lên thần sắc không rõ hàm xúc, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Nụ cười ấm áp, tươi sáng của người này, hắn muốn được nhìn và giữ mãi cho riêng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.