Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 57


Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 57

Trên cái giường đôi rộng lớn kia, Nhạn Đường đã cởi nút áo ngồi đó chờ hết một tiếng đồng hồ, Ngải Tiếu mới chậm rãi lết vào.

Khi vào phòng, mái tóc ngắn của cô đã được sấy khô, cũng đã thay áo ngủ, Nhạn Đường nhìn một mắt, phát hiện là một áo ngủ dễ thương trước ngực có thêu hình con mèo cartoon.

—— Quả nhiên là dễ thương y như là con người em ấy vậy.

Còn hiện tại, bản thân Ngải Tiếu hoàn toàn không cảm thấy áo ngủ mình dễ thương chút nào. Cô đột nhiên cảm thấy style áo ngủ của mình chả ăn nhập gì với phong cách đơn giản trong nhà nữ thần, cho nên, cô có phải nên mua áo ngủ chín chắn hơn chút?

Nhưng, áo ngủ chín chắn mà mặc trên người cô thì mông lung như một trò đùa vậy!5

Ngải Tiếu thở dài, từ từ lết đến bên giường, khi đến gần thì mới phát hiện cảnh tượng “mát mẻ” trước ngực nữ thần đang ngồi dựa trên đầu giường.

Cô ngẩn người hết 2s, quay người lảo đảo hai bước rồi chạy bay vào nhà vệ sinh.

Cảnh tượng này kích thích quá, cô phải làm dịu lại mới được.

Bắt đầu ám thị tâm lý nhiều lần “nữ thần giờ là bạn gái của mình rồi, những cái được xem hay không được xem đều có thể xem được hết”, rồi mới bước vào phòng ngủ lần 2. Nhạn Đường buồn cười hỏi: “Em chạy ra ngoài làm gì?”


Cô lắp bắp nói dối: “Đau, đau bụng.”

“Trong tủ có thuốc, chị lấy cho em?” Nhạn Đường nói xong tính đứng dậy, Ngải Tiếu liền xua tay: “Không cần không cần, giờ khỏi rồi!”

Nhạn Đường cực kỳ phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Khỏi nhanh vậy?”

Ngải Tiếu: “……” Oscar nợ nữ thần một tượng vàng.1

Đùa đủ rồi, Nhạn Đường đặt điện thoại xuống, vỗ vào cái gối bên cạnh: “10h hơn rồi, mau đi ngủ đi. Mùa xuân rất dễ bị cảm lạnh đó, đắp chăn dày chút sẽ tốt hơn, nhưng trong nhà chị chỉ có một tấm chăn dày thôi, làm em phải thiệt thòi ngủ chung chăn với chị rồi.”

Không thiệt thòi, cô còn mong được ngủ chung chăn với nữ thần nữa là.

Ngải Tiếu nhìn ngực cô ấy lên xuống, từ từ gật đầu, cởi dép trèo lên giường.

Cô thề, mình rõ ràng không phải là người dâm dâm như thế, nhưng sao giờ con mắt chỉ biết nhìn vào chỗ thần bí của người ta không rời vậy…… cô suy nghĩ tới lui, cuối cùng có được kết luận—— nhất định là Mèo và Khấu Đan trong group bựa quá, nên dạy hư cô rồi!

Tổ hai người xoạc không khí vô tội kia tự nhiên bị kết tội oan, nhưng đây cũng không thể nào giải quyết được vấn đề mà hiện giờ cô phải đối mặt. Ngải Tiếu thật ra rất thích dáng vẻ hiện giờ của nữ thần, cả người cô ấy ngồi dựa trên đầu giường, mái tóc dài xõa xuống, nút áo ngủ cởi ra hai nút, nửa che nửa hở làn da trắng bóc bên trong, khi đến gần, còn có thể thấy được độ cong mờ ảo bên trong nhìn từ trên xuống nữa.

Dưới ánh đèn không được sáng cho lắm, không khí trong phòng tự nhiên toát ra vẻ ám muội không thể tả được, còn nguyên do của mọi chuyện là cảnh “mát mẻ” trên giường kia.

Ngải Tiếu cảm thấy trí tưởng tượng của mình ngày càng bay xa, chẳng qua chỉ là cởi có hai cái nút áo thôi, mà trí tưởng tượng của cô sắp biến thành xe lửa rồi. Đợi đến khi cô sắp thở không ra hơi, mau mau cho chiếc xe lửa đó thắng gấp, cuối cùng cũng cho nó dừng lại được.

Ngoan ngoãn chui vào trong chăn, cô quyết định xem như chuyện lúc nãy không có xảy ra.

“Sáng mai em có chạy bộ không?” Nhạn Đường cũng nằm xuống theo, nghiêng người qua nhìn em ấy.

Động tác này làm cho cái áo tự nhiên rũ xuống dưới, dán sát lên giường, “thịt” ngày càng lộ ra nhiều hơn. Ngải Tiếu ngồi đó lúng túng chả biết làm sao, thôi thì cứ nằm thẳng người xuống: “Không chạy nữa……”


“Vậy 5h sáng em dậy làm gì?” Nhạn Đường hỏi.

Ngải Tiếu nhìn trần nhà, vẫn cà lăm: “Học, học từ vựng?”

Nhạn Đường nhìn Ngải Tiếu một hồi, bất mãn chọt mặt em ấy một cái: “Em cứ nhìn trần nhà làm gì?” cảm nhận được độ nóng của làn da dưới đầu ngón tay, cô ngẩn người, cười ra tiếng: “Em đang xấu hổ?”

“Có hơi……” Ngải Tiếu liếc nhanh cô ấy một cái, kích thích lớn quá, cô lại bắt đầu nhìn trần nhà.

Nhạn Đường cười nhẹ: “Vậy ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Cô ngồi dậy tắt đèn, sau đó hình như nghĩ ra được gì, lại mở đèn ra.

Ngải Tiếu vừa mới thở phào lại căng thẳng tiếp: “Sao vậy?”

“Quên mất một chuyện.” Nhạn Đường nói xong thì tiến lại gần, Ngải Tiếu căng thẳng đến đầu sắp bốc khói rồi, Nhạn Đường hôn nhẹ lên mặt con sóc nhỏ: “Good night kiss.”

Ngải Tiếu tự nhiên thấy hơi thất vọng, cũng hôn lên mặt cô ấy một cái, sau đó nói: “Chúc ngủ ngon.”

Nhạn Đường tắt đèn nằm xuống, người bên cạnh động đậy hai cái, tiếp tục nằm ngay đơ ra. Cô nghe thấy hơi thở không mấy đều đặn của con sóc nhỏ, đột nhiên hỏi: “Em có phải là không dám động đậy không?”

“Không có!” Ngải Tiếu nói xong thì động đậy hai cái, theo thói quen cuộn người lại, đưa lưng về phía Nhạn Đường.

“……” Nhạn Đường rõ ràng là không muốn có kết quả này, do đó da mặt dày hỏi: “Sao em không dám đối mặt với chị?”


Ngải Tiếu mau chóng lăn mình qua quay mặt về phía nữ thần.

Nhạn Đường: “……”

Thái độ “phục vụ” của em ấy tốt như vậy, mình cũng ngại không dám yêu cầu gì thêm.

Hai người cuối cùng cũng ngừng lại, im lặng một hồi, Nhạn Đường nghe hơi thở em ấy vẫn không đều đặn, lại hỏi: “Em ngủ không được do lạ giường hả?”

“Không phải, ngủ không được do em căng thẳng,” cuối cùng cô cũng nói sự thật ra, “Chị còn không mau cài nút áo lại cho đàng hoàng, em nhìn thấy càng căng thẳng hơn……”

Nhạn Đường cười phá lên, giơ tay cài nút lại, sau đó kéo tay em ấy đến vị trí của cái nút: “Em xem, cài xong rồi nè, đừng căng thẳng nữa.”

Ngải Tiếu sờ được bộ phận mềm mại đó: “……”

Trời ơi, căng thẳng hơn nữa thì có!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.