Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 51
Chuyện ở chung với nhau vào cuối tuần cũng đã được xác định, Nhạn Đường xoa đầu Ngải Tiếu, hỏi: “Thích trứng luộc hay trứng chiên?”
“Trứng chiên.” Những câu hỏi đời thường cực kỳ đơn giản này khi lọt vào tai Ngải Tiếu, nghe rất là ấm áp, “Tốt nhất là chiên làm vỡ luôn tròng đỏ.”
Cái yêu cầu đáng yêu này của cô Nhạn Đường tất nhiên là sẽ đáp ứng, mỉm cười vào bếp chiên một cái trứng làm vỡ tròng đỏ. Ngải Tiếu ôm mặt vẫn còn chút không phản ứng ra được, cảm thấy những chuyện này còn ngọt ngào hơn trong mơ nữa.
Nói thật đó, trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện ngọt ngào như vậy!
Xoa mắt, cô kéo lê dép đến toilet. Trên bồn rửa mặt có đặt bàn chải mới và ly dùng một lần, bên cạnh là ly đánh răng, trong đó có bàn chải và kem đánh răng của nữ thần.
Bài chải đánh răng màu trắng và ly đánh răng thủy tinh, phong cách giản dị rất phù hợp với Nhạn nữ thần. Ngải Tiếu cười khờ khạo rửa bàn chải mới, khi cầm kem đánh răng thì cười tới không ngừng được nữa.
Có người nói, khi trong nhà một người có bàn chải đánh răng của bạn, điều này nói lên bạn có được chứng nhận tạm trú trong nhà đối phương rồi đó. Cô vừa đánh răng vừa suy nghĩ, mình chắc là có được chứng nhận tạm trú rồi ha.
Đánh răng rửa mặt xong, Nhạn nữ thần vừa hay bày xong thức ăn. Ngải Tiếu chạy đến bàn ăn, nhìn thấy chén cháo nóng hổi và trứng chiên hình trái tim, cảm giác khó chịu sau khi say liền tan biến hết.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống hỏi: “Trứng chiên sao có hình trái tim vậy?”
“Lúc trước có mua cái chảo hình trái tim, lúc đó chỉ là hứng thú nhất thời thôi, khi mua về thì lại cảm thấy phiền phức.” Nhạn Đường cười nhẹ, “Không ngờ bây giờ lại có cơ hội dùng.”
Ngải Tiếu ngượng ngùng cúi đầu ăn cháo, ngụm cháo nóng hổi thơm ngon đưa vào miệng, trái tim cũng thấy ấm lên theo. Rồi lại cho đũa qua món trứng chiên, tròng đỏ chảy ra ngoài bao lấy tròng trắng, được chiên ra mùi thơm của trứng theo cách tự nhiên nhất, vẫn chưa ăn mà cô đã ngửi thấy mùi vị mà mình thích nhất.
Nhìn thấy con sóc nhỏ ăn rất vui vẻ, Nhạn Đường tất nhiên cũng thấy vui theo. Khi hai người ăn cơm thì không có nói chuyện nhiều, Nhạn Đường chỉ hỏi vài câu, ví dụ như bình thường Ngải Tiếu ăn sáng thích ăn gì, khi đi học thì sẽ ăn gì. Ngải Tiếu đều trả lời từng câu một, đợi khi ăn sáng xong, cô giành lấy việc dọn dẹp chén bát, vốn muốn rửa chén để biểu hiện chút xíu, kết quả bị nữ thần quăng vào phòng tắm bắt tắm rửa.
Trong nhà không có quần áo size nhỏ, Nhạn Đường lấy ra một cái áo sơ mi form dài cho em ấy. Vừa rửa chén xong, cô nhìn thấy con sóc nhỏ đang đứng trước cửa toilet lau tóc lén lén nhìn ra ngoài.
“Nhìn cái gì đó?” Cô đi qua, áo sơ mi của mình được mặc trên người cô bé, có một vẻ lôi cuốn không hề nhẹ.
Ngải Tiếu ngượng ngùng rúc trở vào trong, nhỏ tiếng nói: “Em…… em không có quần áo lót sạch.”
Nhạn Đường nhìn xuống dưới, làm Ngải Tiếu xấu hổ đến suýt chút đập đầu vào tường. Nhìn con sóc nhỏ đang đỏ cả mặt, cô nhịn cười nói: “Chị xuống lầu mua ít đồ, em giặt sạch áo quần thì cho vào máy giặt hong khô, còn quần áo lót thì dùng máy sấy tóc thổi khô, được không?”
“Cám ơn……” Ngải Tiếu cuối cùng cũng ra khỏi toilet, cũng may áo sơ mi nữ thần đưa cho cô là màu xanh đậm, nếu là màu trắng……chắc cô sẽ trốn trong toilet có đánh chết cũng không ra ngoài.
Nhạn Đường lấy máy sấy ra khỏi tủ: “Người hại em không đi học được là chị, em cảm ơn cái gì. Đúng rồi, chị nhớ chiều hôm nay em có tiết, ăn xong cơm trưa đưa em về?”
A…… cô cũng quên mất chuyện chiều nay mình còn có tiết. Ngải Tiếu dùng khăn lau tóc che nửa mặt lại, nói: “Dạ, nhưng mà chiều nay không phải còn phải dạy tiếng Nhật cho chị hả?”
“Cuối tuần bù lại cũng được.” Nhạn Đường quay đầu qua nhìn em ấy, “Dù sao thì ngày tháng còn dài mà.”
“……” Ngải Tiếu đỏ mặt, cô nhất định là bị Mèo và Khấu Đan dạy hư rồi, chỉ là một câu thành ngữ bình thường mà cô lại nghĩ theo hướng bậy bạ.
Nhạn Đường sửa soạn đơn giản rồi ra cửa. Sau khi xuống lầu cô cũng không biết nên làm cái gì nữa, do đến công viên gần đó gọi điện cho Tần Tùng. Đối phương hình như là mới ngủ dậy, giọng nói hơi khàn: “Ồ, giờ khoe khoang với tớ về đêm mặn nồng hôm qua à?”
“Đừng nói bậy,” Nhạn Đường cười: “Nhưng tớ với Khổ Trú đến với nhau rồi.”
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo của Tần Tùng đột nhiên tỉnh hẳn lên: “Cái gì, chỉ một đêm thôi mà cậu hốt được tiểu tác giả rồi à?”
“Là em ấy hốt tớ chứ không phải tớ hốt em ấy.” Nhạn Đường nói ra một câu sâu xa. Tần Tùng ây do một tiếng, nói: “Hẳn là hai người cũng thích nhau.”
Cô cười: “Uhm, không ngờ tới người tỏ tình trước lại là em ấy.”
“Tớ còn tưởng Khổ Trú thuộc loại xấu hổ đến chuyện gì cũng giấu trong lòng chứ.” Tần tùng thở dài, “Cậu cũng vậy nữa, để con người ta tỏ tình trước.”
“Tớ lúc trước cũng tỏ tình qua, em ấy nghe không ra thôi.” Nhạn Đường phản bác lại. “Tớ có nói qua sẽ dùng một bài hát để tỏ tình, sau đó còn hát trước mặt em ấy nữa.”
Tần Tùng cười phá lên: “Uyển chuyển như vậy, nghe ra được mới lạ đó.”
Nhạn Đường thở dài, hỏi: “Đúng rồi, Đoàn Tử sao rồi?”
“Thì người nhà cô ấy đến đón, nói ra tớ với con mắm này chắc kiếp trước có thù oán với nhau đó, trước khi đi còn ói hết lên người tớ.”
Nhạn Đường nhịn không nổi cười phá lên, nghe anh ta kể lại chuyện sau khi mình rời khỏi, đợi trò chuyện gần đủ rồi, cô nói: “Lát nữa tớ sẽ đến studio, cậu đừng quên làm hậu kỳ đó.”
Tần Tùng trả lời rồi cúp máy, cúp xong thì mới phản ứng ra, Nhạn Đường không cùng hưởng “tân hôn” với tiểu tác giả, chạy đi gọi điện cho mình chi?
Còn lúc này, Nhạn Đường đang cầm điện thoại suy nghĩ nên gọi cho ai nữa đây, suy nghĩ một hồi, cô nhấn vào tên Dịch Nhàn.
Khi nhận được điện thoại của Nhạn Đường, Dịch Nhàn vừa hay mới tan học, nhét tai nghe vào lỗ tai, cô vừa ra khỏi phòng học vừa nhấn nút nghe.
“Nhàn Nhàn.”
Vừa nghe Nhạn Đường kêu mình như vậy, đột nhiên cảm thấy đối phương gọi điện thoại cho mình chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, đối phương rất ít khi kêu tên ở nhà của mình, nhưng một khi kêu là chắc chắn có chuyện muốn chọc tức mình.