Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 41
Thình thịch thình thịch.
Thông qua nón lưỡi trai, Ngải Tiếu có thể cảm nhận được nhiệt độ của cái tay trên đỉnh đầu.
Ấm áp như cô đã tưởng tượng, ấm đến nỗi cô thấy hơi đứng không vững.
Nhạn Đường buông tay ra, đợi câu trả lời của con sóc nhỏ. Hai người đứng trước cửa quán cà phê một hồi lâu, Ngải Tiếu nắm vạt áo ấp úng nói: “Cám ơn, chúng ta đi xem phim đi.”
“Uhm.” Cái người cao gầy cong môi lên, nhấc chân đi về phía trước, Ngải Tiếu đi bên cạnh cô ấy, trong lòng thấy hối hận vì đã làm hỏng bầu không khí, nhưng rất nhanh, cô lấy hết dũng khí bắt đầu chủ đề mới: “Đúng rồi, mấy bộ phim mới gần đây chị cảm thấy thế nào?”
“Mấy bộ của nước ngoài thì nghe nói rất hay, mấy bộ trong nước thì, chị thích bộ cảnh sát kia hơn……”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hình như đã hóa giải sự ngượng ngùng của lúc nãy.
Ngải Tiếu trước giờ không phải là người có dũng khí cho lắm, nhưng khi nghĩ đến cái tay lúc nãy đặt trên đầu mình, thì cô đột nhiên quên đi sự nhát gan rồi. Còn Nhạn Đường cũng không ngờ tới là con sóc nhỏ trở nên gan dạ nhanh như vậy, không lẽ một câu khích lệ của mình lại có tác dụng lớn đến vậy à?
Nhạn Đường đột nhiên muốn hỏi mình có địa vị như thế nào trong lòng em ấy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy có hơi da mặt dày, nên đã nuốt câu đó xuống bụng.
Khi mua vé thì Ngải Tiếu tranh mua trên điện thoại, mua suất có thời gian chờ đợi ngắn nhất. Đợi đến khi cô mua xong thì mới phát hiện mình đã chọn mua rạp tình nhân.
Ngải Tiếu nhìn điện thoại ngẩn ngơ: “……”
Lúc nãy cô còn buồn bực sao trong rạp này toàn là ghế đôi không vậy, ai ngờ……
Nhạn Đường phát hiện ra sự cố ngoài ý muốn này, cúi đầu cười nhẹ. Giọng cười đó truyền vào tai Ngải Tiếu, lại một trận tê dại.
“Không sao, chỗ ngồi này cũng rất tốt, sẽ ít người làm phiền hơn.” Nhạn Đường an ủi: “Còn có thể tránh được bọn trẻ con nữa.”
Ngải Tiếu đỏ mặt, nhưng chỉ có thời gian suất này là phù hợp với yêu cầu của bọn họ thôi, lấy xong vé thì ngồi trong sopha ở khu chờ.
“Ăn bắp rang không?” Nhạn Đường hỏi.
“Không thích lắm……”Ngải Tiếu chu môi nói.
Nhạn Đường thấy động tác này dễ thương quá, liền quay mặt qua chỗ khác, nói: “Vậy sau này có thể đến rạp tư nhân, mang theo một hộp gà rán.”2
Ngải Tiếu: “……”
Nữ thần không hổ danh là nữ thần, cách nghĩ rất khác người.1
Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng, nói là mua nước trái cây, sau khi quay trở lại thì đưa cho Ngải Tiếu một ly, sau đó ngồi xuống bên cạnh em ấy.
Nhìn tấm vé trên tay hai người, cô đột nhiên nảy ra chủ ý, hỏi: “Chị có thể chụp hình làm kỷ niệm không?”
Ngải Tiếu nhất thời không phản ứng ra, lại nghe đối phương bổ sung thêm: “Chụp hình hai tấm vé.”
“Tất nhiên là được…..” cô đưa vé ra, Nhạn Đường cầm tờ vé của mình dựa sát vào tay em ấy, “tách” chụp một tiếng.
“Nếu như có thể đăng lên weibo khoe khoang gặp mặt với Trú Đại thì tốt biết mấy.” Cô thu tay lại, mỉm cười nói.
Tim Ngải Tiếu đập nhanh một cái, nói: “Được, em không ngại đâu.” Nói xong cô lại cảm thấy mình lại không nghĩ đến cảm giác của nữ thần rồi, liền bổ sung: “…… Nếu chị không ngại là được.”
“Thật hả?” Nhạn Đường giơ điện thoại lên, “Vậy chị đăng đó.”
Ngải Tiếu cà lăm: “Chị, chị đăng đi.”
Nhạn Đường cúi đầu xuống nhấn điện thoại, rất nhanh, cô soạn xong nội dung rồi đưa điện thoại đến trước mặt con sóc nhỏ: “Em thấy vậy được không?”
“Trong quá trình chế tác bài hát đầu tiên, cùng cô em viết lời kiêm ca sĩ song ca gặp mặt thành công, cùng nhau xem một bộ phim trước.[doge]”
Trong ấn tượng của Ngải Tiếu, nữ thần hiếm khi đăng weibo về đời thường, nhất thời có chút kích động. Rồi lại nhìn tấm hình đính kèm, vị trí ghế ngồi đã được làm mờ, làm cô không khỏi cảm thán sự chu đáo của nữ thần.
“Dạ được, chị đăng đi.”
Có được sự cho phép, Nhạn Đường cong môi lên nhấn nút post, cái độ cong của khóe môi đó làm cho trái tim của Ngải Tiếu cũng bị thu hút theo.
Đợi đến khi nữ thần đăng xong, Ngải Tiếu cũng lấy điện thoại ra, hỏi: “Vậy em có thể share không? Đây có được tính là để lộ tin tức của bài hát mới không?”
“Ca khúc tuần sau là có thể làm xong rồi, tuần này bên Đoàn Tử sẽ bận kế hoạch tuyên truyền, bây giờ có thể tính là mượn cớ để tuyên truyền nó.” Nhạn Đường cười nhẹ.
Ngải Tiếu nắm chặt điện thoại: “Em là tác giả bách hợp, có khi nào……”
“Sớm muộn gì chị cũng sẽ come out với fans.” Nhạn Đường đột nhiên nghiêm túc lên, “Những fans mà không chấp nhận được thì có duyên sẽ gặp lại, còn những fans chấp nhận được sẽ không để ý chuyện này đâu.”
Nữ thần sẽ come out? Nếu như là vì mình thì tốt rồi…… Ngải Tiếu lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, mau mau kêu gọi cái tư duy đang bay theo gió của mình về, nhấn vào share tin của nữ thần.
-Tấn Giang Khổ Trú: “Mong chờ bộ phim.”
Nhạn Đường nhìn thấy bài share của em ấy thì nhịn không nổi cười ra tiếng: “Nghiêm túc vậy à.”
“……” Ngải Tiếu lúng túng, “Em để lại ấn tượng cho mọi người đều là cán bộ già nghiêm túc à?”
Nhạn Đường cười: “Trước khi tiếp xúc thì đúng như vậy, nhưng ấn tượng bây giờ chỉ có sự đáng yêu thôi.”
Ngải Tiếu không nói chuyện, Nhạn Đường cười càng sâu xa hơn.
——Con sóc nhỏ giơ móng vuốt ra giả bộ chơi điện thoại, thật ra lỗ tai đã đỏ hết cả rồi.
Rất nhanh, cũng đến giờ chiếu phim, hai người cầm vé và nước ép đi vào, ánh mắt nhân viên soát vé nhìn bọn họ có chút kỳ lạ, làm Ngải Tiếu xấu hổ đến kéo nón thấp xuống, vội vã nhận lại vé rồi chạy đi mất. Nhạn Đường ở đằng sau mím môi cười, để mặc em ấy xấu hổ.