Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 36


Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 36

“Làm tốt lắm!”

Đoàn Tử ngồi trước máy tính tự cho mình một cái like, cô cậy vào sự yêu thích của Trú Đại đối Nhạn Đường nên mới diễn vở kịch này, đúng là “mưu mô” thật.

Cô chạy đi báo tin vui cho Tần Tùng, sau đó trả lời Khổ Trú.

-Đoàn Tử: Cám ơn Trú Đại đã hỗ trợ cho công việc của bọn tôi!! Thank you vinamilk!! Phần độc thoại của nữ hoàng sẽ do tôi đi tìm người lồng tiếng, phần này không khó giải quyết! AAA, Trú Đại, tôi ngày càng thích cô rồi đó!

Ngải Tiếu sau khi ra quyết định thì tim vẫn đập thình thịch thình thịch, đập cực kỳ nhanh, cô với Đoàn Tử khách sáo vài câu rồi nhấn vào avatar của nữ thần.

-Trú Trú: Chị có bận không 0.0?

Cô hồi hộp nhìn vào màn hình, không lâu sau thì nhận được tin nhắn của nữ thần.

-Nhạn Lai Thời: Không bận, sao vậy?

-Trú Trú: Chuyện này…… Đoàn Tử có nói với chị chuyện ca sĩ hát nữ hoàng chưa?


-Nhạn Lai Thời: Chưa, hai người chọn xong rồi à?

Ngải Tiếu từ từ đánh chữ giải thích, sửa đổi cả buổi, chưa đợi cô đánh xong thì Nhạn nữ thần lại gửi tin nhắn qua.

-Nhạn Lai Thời: Chị thấy thông báo bên group thảo luận rồi, cám ơn em ^-^

A, Nhạn nữ thần biết rồi, vậy cô ấy có phải sẽ giảng dạy chuyện mình ca hát không? Ngải Tiếu nhịn không nổi xoa tay, không có dũng khí đi hỏi đối phương. Điều cô không biết là, trong một căn hộ nào đó ở thành phố S, Nhạn nữ thần mà cô thương nhớ còn kích động hơn cô nữa.

Nhạn Đường là kích động thật đó, lúc trước cô có suy nghĩ qua là dựa vào cách nhờ Ngải Tiếu hỗ trợ chế tác thêm nhiều ca khúc nữa để gặp mặt em ấy, nhưng cô không ngờ tới là bọn Đoàn Tử lại chơi chiêu thần trợ công như vậy. Trong hiện thực cô với Ngải Tiếu đã quen thân rồi, bộc lộ thân phận trong thời gian này không phải là tốt lắm nhưng lại là cách tự nhiên nhất.

Cô cầm điện thoại nhưng không biết mình nên nói gì nữa, rồi lại nhìn tin chat Đoàn Tử nhờ mình hỗ trợ Ngải Tiếu hát, tiếng tim đập mạnh nghe còn rõ ràng hơn nữa.

-Nhạn Lai Thời: Cám ơn mọi người, đợi phát hành xong “Tướng Sơn”, mời mọi người ăn cơm.

-Đoàn Tử: Cám ơn cái gì hả, đây là việc mà một kế hoạch như tớ nên làm mà ~

-Nhạn Lai Thời: Đừng giả bộ nữa, Lão Tần nói cậu biết rồi phải không.

-Đoàn Tử: Wa! Bị phát hiện rồi! Hahahaha, đúng đó, nguyên cả group này ngoại trừ cậu với Khổ Trú ra thì ai cũng đều biết hết rồi ~

-Nhạn Lai Thời:…………

-Đoàn Tử: Sao hả, sắp gặp được Trú Đại rồi, vui mừng không, kinh ngạc không!

-Nhạn Lai Thời: Vui mừng, kinh ngạc. Mai mốt tớ cũng sẽ cho mọi người một sự kinh ngạc khác.

-Đoàn Tử: Hể =. = Cậu có phải có chuyện giấu bọn tớ không!!!


-Nhạn Lai Thời: Đoán coi:)

Nói thêm với Đoàn Tử vài câu, cô chuyển giao diện qua bên Khổ Trú, khóe miệng từ từ cong lên.

Tình cảm của con người thật kỳ lạ, cô biết mình là đồng tính nhiều năm rồi nhưng chưa từng thích qua bất kỳ ai. Nhưng khi cô nhìn thấy Ngải Tiếu thì lại có cảm giác trăm hoa đua nở trong lòng, làm cô có thể tin chắc rằng——mình đã thích người này mất rồi.

Bất luận là Khổ Trú lúc thì đáng yêu lúc thì là cán bộ già trên mạng, hay là một Ngải Tiếu ưu tú giỏi giang ngoài hiện thực, cô đều thích hết. Tuy cô bé nhỏ nhắn xinh xắn ngoài hiện thực hơi khác so với tưởng tượng, nhưng điều này không làm cô thất vọng mà làm cô càng yêu thích hơn nữa.

Người đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ?

Nhạn Đường đang đợi câu trả lời của Ngải Tiếu, từ lúc mình nói “cám ơn” xong, đối phương không có nói gì nữa. Cô thở dài, cảm thấy người mình thích không phải là một con mèo nhỏ, mà là một con đà điểu, dù gì thì mình cũng là ca sĩ em ấy thích mà, sắp được gặp mặt không lẽ không có chút kích động gì à?

Cô đợi đến sốt ruột, do đó chủ động tấn công luôn.

-Nhạn Lai Thời: Đoàn Tử có nhờ chị dạy em hát, khi nào em có thời gian, chúng ta gặp mặt nhau trước đi.

Ngải Tiếu đang “giả chết” nhận được tin nhắn, hơi thở ngày càng gấp rút hơn, làm cho Hoàng Tiểu Duyệt đang xem phim gần đó tháo tai nghe xuống hỏi cô có sao không. Ngải Tiếu ôm hai má đỏ ửng của mình luôn miệng nói không sao, đợi Hoàng Tiểu Duyệt đeo tai nghe lên xem phim tiếp thì cô mới vùi mặt vào giữa đùi với cánh tay, đầu mũi hơi chua xót, cổ họng nghẹn lại, nước mắt từ từ rơi ra.

Cô đã được cảm nhận được cái gì gọi là “mừng đến phát khóc” nhiều lần trên người nữ thần, từ lúc nhận được tin nhắn trên weibo cho đến nhạc cốt truyện, mỗi lần có thể tiến thêm một bước với nữ thần, cô đều nhịn không nổi khóc nhè lên.

Rõ ràng cô không phải là người thích khóc nhè, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến người đó, thì cả người cô đều trở nên không giống như mình nữa.


Ngải Tiếu lén lau nước mắt, cái đầu nhỏ chui ra khỏi cánh tay, mau chóng đánh chữ trả lời.

-Trú Trú: Chị nói thời gian đi, khi nào cũng được hết.

-Nhạn Lai Thời: Thứ hai đến thứ sáu em đều có tiết phải không, cuối tuần được không?

-Trú Trú: Khi nào cũng được hết, thứ hai đến thứ sáu cũng được luôn.

Trời ơi, tại sao mỗi lần cô kích động quá mức thì sẽ xuất hiện phong cách lạnh nhạt của cán bộ già vậy hả! Ngải Tiếu muốn biểu đạt sự kích động của mình đối với việc gặp mặt, nhưng tay đang đánh chữ lại không chịu nghe lời.

-Nhạn Lai Thời: Em không có tiết hả?

-Trú Trú: Có thể xin nghỉ.

Nhạn Đường bên kia cười phá lên, mỗi câu nói của đối phương đều có vẻ cực kỳ bình tĩnh, sau đó nghĩ đến sự trái ngược nhau giữa lời nói trong lòng và biểu cảm trên mặt Ngải Tiếu, cô mới đọc được trạng thái hưng phấn từ trong những lời bình thản này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.