Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 34
Ăn xong cơm, Ngải Tiếu quyến luyến không nỡ tháo tai nghe ra, tạm thời từ biệt nữ thần với guitar, quay trở về hiện thực là phải đi dạy tiếng Nhật. Còn Nhạn Đường cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Khổ Trú nghe nhạc của mình ngoài đời thực, ngón tay hơi động đậy với khóe miệng cong lên của đối phương, đều làm cô tự nhiên thấy rất vui.
Ngải Tiếu hoàn toàn không biết mình khi nghe nhạc sẽ làm ra những động tác nhỏ đó, cùng học sinh của mình đi tới nhà Dịch Nhàn nghỉ ngơi một chút, sau đó cô bày sách vở ra bàn chuẩn bị lên lớp. Trước khi giảng bài, cô kiểm tra lại bài của tiết trước, thấy đối phương cũng có học bài, cô hài lòng gật đầu, tiếp tục giảng nội dung còn lại.
Tiết học này cô dạy hết những chữ cái còn lại, đồng thời sửa lại cách viết Hiragana với Katakana cho Nhạn Đường, cuối cùng là âm ghép và trường âm. Nhạn Đường nghiêm túc nghe giảng, không ngừng dùng viết ghi chép những gì mà cô giáo dặn phải ghi nhớ. Khi cô bé giảng giải, thì cô chống cằm nhìn khuôn mặt trắng như trứng gà bóc đó, dùng ánh mắt phác họa ra ngũ quan của em ấy.
Chân mày thoắt ẩn thoắt hiện dưới tóc mái, không rậm rạp cũng không thưa thớt, cho dù không dùng bút vẽ lại thì cũng rất xinh; hàng mi rất dài, khi cúi mắt xuống thì càng rõ ràng hơn nữa; sóng mũi hơi vênh lên, đầu mũi với cánh mũi cũng giống con người em ấy vậy, nhỏ nhắn đáng yêu; còn đôi môi thì hơi khô, chắc do cứ mãi giảng bài, làm em ấy cứ hay liếm môi để làm dịu đi……
Đợi khi Ngải Tiếu nói xong một chỗ, Nhạn Đường đứng dậy rót ly nước cho em ấy, Ngải Tiếu nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn, ừng ực uống một hơi hết một ly, Nhạn Đường buồn cười lại đi rót thêm ly nữa, sau đó hỏi: “Khát nước sao không nói?”
“Em thấy chị nghe chăm chú quá…..”
Nhạn Đường quay lưng lại cong môi lên, mình chả có nghe chăm chú tí nào hết.
Tiết học kết thúc, cách tiết học buổi chiều trong trường chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, Ngải Tiếu mau mau thu dọn đồ đạc rời khỏi, Nhạn Đường không kịp tiễn em ấy, chỉ còn cách nhìn bóng dáng cô bé rời khỏi qua cửa sổ.
Đợi đến khi bóng dáng cô bé hoàn toàn biến mất, cô quay về phòng sách thu dọn sách vở của mình, chuẩn bị về studio tiếp tục làm việc. Vừa xách túi lên là nghe có tiếng mở cửa, Dịch Nhàn vội vàng cởi giày xông vào, sau đó là thất vọng quăng người lên sopha.
“Em chạy bay về đây mà cũng không kịp giờ học của hai người nữa, mệt chết đi được.” Dịch Nhàn nhìn thấy còn nửa ly nước trên bàn, đứng dậy muốn cầm lấy thì ai ngờ Nhạn Đường nhanh tay bê đi rồi.
Dịch Nhàn kêu lên: “Em khát quá, mau cho em uống một miếng.”
Nhạn Đường đổ ly nước đó đi, lấy ly mới rồi rót nước: “Em mới chạy về, nghỉ một lát rồi mới uống, trên đường về em có gặp em ấy không?”
“Chắc do em đi cổng sau, đến cuộc gặp gỡ bất ngờ cũng không có nữa. Ây da, nghỉ thì nghỉ, sao chị đổ nước chi vậy, lãng phí!” Dịch Nhàn nhận lấy ly nước rồi tiếp tục ngồi bẹp trên sopha, Nhạn Đường rửa rất kỹ cái ly của Ngải Tiếu dùng qua, đồng thời không giải thích gì thêm.2
“Chị vẫn chưa xong việc, đi trước đây, tối em nhớ gọi điện về nhà, buổi sáng má chị nói em lâu rồi không gọi điện về nhà.” Nhạn Đường lau tay, lại đeo túi lên, Dịch Nhàn uống một ngụm nước nói: “Chị tin lời má em nói thật hả, em sắp bị oan chết rồi nè. Lúc trước không phải mỗi ngày đều gọi điện về nhà hả, hai hôm nay tâm trạng không tốt lắm, chỉ có hôm qua không có gọi thôi mà!”
Nhạn Đường mím môi, hỏi: “Tâm trạng sao không tốt?”
“Đội trưởng của em lại lên cơn nữa, hai hôm trước cứ luôn xuất hiện, sáng qua không biết bị gì nữa, đột nhiên hỏi em “Nếu có một ngày không cùng em chạy bộ, ăn sáng, tập luyện, thì em cảm thấy thoải mái hay là không thích ứng”……. chị nói coi em phải trả lời sao!” Dịch Nhàn uống hết ly nước, “Sáng hôm nay cậu ấy không có đến chạy bộ, làm em đợi ở cổng trường cả buổi, tức chết đi được.”
“Vậy còn lúc tập luyện thì sao?”
“Tập luyện thì bình thường, nên nói gì thì nói đó, cũng không chống đối với em nữa.” Dịch Nhàn gãi đầu, đặt ly nước xuống, “Chị nói em có phải là “tiện” không, cậu ấy không bắt em tập luyện thêm mà không ngờ em lại thấy hơi hoang mang.”
Nhạn Đường cười: “Không có vấn đề gì đâu, gần đây cô ấy chắc tâm trạng cũng không được tốt, em có thể chủ động đi an ủi cô ấy.”
“Chị nói như vậy, làm em đột nhiên nhớ ra cậu ấy cũng là con gái…… chắc là tới tháng rồi, tính tình nóng nảy vậy.” người ngồi trên sopha bĩu môi: “Vậy lát nữa em đi hỏi cậu ấy, nếu tâm trạng không tốt thiệt thì mời ăn cơm gì đó.”
“Được, vậy chị đi trước đây.” Nhạn Đường thay giày rời khỏi, cửa chống trộm được đóng lại, Dịch Nhàn ngồi trên sopha một hồi, rồi nhíu chặt mày lại……..
Không đúng, tại sao mình phải đi an ủi Lưu Nhung, tâm trạng cậu ấy không tốt thì liên quan gì đến mình chứ!
Còn Nhạn Đường lúc này đã ra khỏi khu nhà, nhớ lại lúc nãy Dịch Nhàn bị lừa thành công, đột nhiên thấy hơi buồn cười, xem ra đứa trẻ này bắt đầu quan tâm đến nữ đội trưởng rồi.
Thật không biết sao ăn nói với ở nhà đây, một mình mình cong thôi cũng đủ rồi, giờ lại thêm Dịch Nhàn nữa……
Cô thở dài, bắt taxi về văn phòng, vừa xuống xe là thấy được Tần Tùng đang lái xe về.
“Lão Tần, cậu nói tớ mua xe gì được đây?” Nhạn Đường trả tiền taxi, đi đến bên cạnh Tần Tùng hỏi.
Tần Tùng lần đầu tiên nghe nói cô ấy muốn mua xe, lúc trước công ty muốn cấp cho cô ấy một chiếc xe thì bị từ chối, hiện giờ lại muốn tự mình mua xe? Anh kinh ngạc hỏi: “Sao đột nhiên muốn mua xe vậy?”
“Cần dùng nên mua thôi.” Cô đẩy cửa ra, đi qua đây, “Có xe gì giới thiệu không?”
Tần Tùng cười: “Chuyện này tớ bao hết cho, cuối tuần này cậu đi lái thử, nếu thấy được thì lấy luôn.”
“Ai lại lấy tiền của cậu, làm sếp không phải là làm giống cậu đâu lão Tần.” Nhạn Đường buồn cười đặt túi xuống, nói: “Rốt cuộc cậu có giới thiệu không?”