Đọc truyện Cô Bạn Gái Nhỏ – Chương 19
Cũng may là Nhạn Đường không có tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa, mà đổi chủ đề nói về Khổ Trú.
-Nhạn Lai Thời: Đúng rồi, em hâm mộ Khổ Trú lâu vậy, có biết cô ấy học ngành gì không?
-Nhàn Tổng: Bọn em chỉ biết cô ấy thuộc ban tự nhiên thôi, còn chuyên ngành gì thì không rõ, sao vậy?
Nhạn Đường nhớ trong 5 trường đại học thì có một trường xã hội có thể bỏ ra được rồi, nhưng 4 trường còn lại không phải ban tự nhiên thì là tổng hợp, phạm vi cũng không thu nhỏ hơn được bao nhiêu.
-Nhạn Lai Thời: không có gì, chỉ hỏi chơi thôi.
-Nhàn Tổng: Hahahaha, chị có phải bị ngòi bút của Trú Đại bọn em thu phục rồi không, còn bắt đầu hiếu kỳ chuyện riêng tư của người ta nữa?
-Nhạn Lai Thời: Chị không những được tiếp xúc tiểu thuyết của cô ấy, mà còn tiếp xúc được con người thật cô ấy nữa:)
-Nhàn Tổng:…… từ nay tình nghĩa cùng đi ăn khuya của chúng ta đến đây là chấm dứt:(
Dịch Nhàn tức giận đùng đùng quăng cái lõi táo vào thùng rác, sau đó nghĩ đến việc tên này bị má cô ép cùng đi nghe buổi diễn thuyết thì tâm trạng mới thấy tốt hơn chút.
-Nhàn Tổng: Thật ra em vốn muốn mời bé moe cùng đi nghe diễn thuyết đó T_T
-Nhạn Lai Thời: Bị từ chối một cách tàn nhẫn rồi phải không?
-Nhàn Tổng: Không, cô ấy chỉ là uyển chuyển từ chối, chỉ là từ chối xong thì bỏ chạy liền T_T
-Nhạn Lai Thời:…………
-Nhàn Tổng: Nhưng em đã biết được một sở thích của bé moe nè!
-Nhạn Lai Thời: Sở thích gì?
-Nhàn Tổng: Thích ăn gà rán, hahaha, y chang chị vậy.
Trên hành lang, Nhạn Đường cười mỉm, lục chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào nhà thì cô đặt túi và chìa khóa xuống, cầm lấy điện thoại ngã vào cái giường êm ái.
-Nhạn Lai Thời: Người đáng yêu thì đều có sở thích đáng yêu:)1
-Nhàn Tổng:……Xí!
Tâm trạng của Nhạn Đường hôm nay rất tốt, Dịch Nhàn vừa hay bị đội trưởng ăn hiếp nên kéo cô trò chuyện rất lâu. Đợi em ấy nói xong rồi thì Nhạn Đường hối em ấy mau đi ngủ đi, sau đó đến phòng đọc sách cầm ghita lên.
Ngồi trên nền nhà, cô hơi dựa lưng vào tường, tay đặt lên dây đàn, mái tóc dài tự nhiên xõa xuống trước ngực.
Guitar với dân ca là sự kết hợp tốt nhất cho việc thư giãn.
Đêm nay cô không có đi luyện truyện của Khổ Trú, mà đột nhiên muốn chơi guitar, hát những giai điệu đơn giản, nhớ đến một người nào đó trong thành phố này.
Cũng may là hiệu quả cách âm của khu nhà này rất tốt, nếu không hàng xóm chắc sẽ “tìm” cô rồi.
Tối 10h, theo thói quen mở QQ ra đợi tin nhắn của Khổ Trú, chỉ hai phút sau thôi là cô nhận được tin “Chúc ngủ ngon” của đối phương gửi tới.1
Đằng sau còn có một cái emo mèo con dễ thương nữa.
Nhạn Đường nhếch môi lên, trả lời bằng cái emo xoa đầu, trong lòng nghĩ nếu như xoa được đầu của Khổ Trú thì tốt biết mấy.
Chớp mắt cái, chủ nhật đã tới. Đối với Ngải Tiếu mà nói, chủ nhật thoải mái hơn thứ 7 rất nhiều, nhưng nghĩ tới chuyện tuần sau sẽ rất bận rộn nên sau khi up xong một chương thì viết thêm hai chương lưu nháp trước. Buổi tối nữ thần gửi đoạn nhạc hoàn chỉnh qua, cô vừa nghe nhạc vừa học bài, cảm thấy tràn trề sức lực.
Một tuần mới lại bắt đầu, sáng thứ 2, Ngải Tiếu chạy bộ theo thường lệ, kết quả là thấy trên sân thể dục Dịch Nhàn đang ngoan ngoãn đứng trước mặt một cô gái khác, không biết là đang nói gì đó.
Cô tự nhiên thấy hiếu kỳ, tính qua đó chào hỏi với Dịch Nhàn, vừa mới tới gần thì nghe cô gái kia nói: “Nghe nói cậu chạy bộ vào buổi sáng, tớ còn không tin nữa, đây là nguyên do buổi tập sáng qua tới trễ hả?”
Dịch Nhàn nhìn thấy bé moe qua đây, bất giác muốn làm cho mình có khí thế hơn chút, nhưng bình thường cô bị Lưu Nhung chèn ép quen rồi, hơn nữa Lưu Nhung còn cao hơn cô 5cm, quả thật là không thể hiện ra được khí thế gì hết.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Lưu Nhung quay đầu qua nhìn, một cô gái nhỏ nhắn để tóc ngắn ngang tai, mái tóc bồng bềnh dưới ánh mặt trời giống như được quét thêm một lớp màu vàng tinh tế.
Khóe miệng Lưu Nhung cong lên, chợt hiểu ra: “Ồ…… thì ra đây là nguyên do cậu chạy bộ buổi sáng, đi trễ buổi tập à.”
Dịch Nhàn liền giơ tay qua bịt miệng cô ấy lại, tay vừa giơ tới một nửa thì bị Lưu Nhung bắt lấy. Dịch Nhàn tức giận nhìn cô ấy, đối phương thì lại nở nụ cười khiêu chiến.
Ngải Tiếu ở bên cạnh nhìn tới khờ hết cả người, ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai người dưới ánh nắng.
Hai người này, tự nhiên lại thấy rất xứng đôi….4
Cô ho một tiếng, ngại ngùng chào hỏi: “E hèm, Dịch Nhàn, chào buổi sáng, à, hai người cứ tiếp tục đi, chị qua bên kia.”
Dịch Nhàn vung tay Lưu Nhung ra, quay đầu tính đi theo tiểu học tỷ, Lưu Nhung giơ cánh tay qua móc lấy cổ cô rồi kéo về phía sau: “Qua đây, còn chưa nói chuyện xong mà.”
“Tớ chạy bộ chỉ để rèn luyện cơ thể, không có liên quan gì đến tiểu học….. học tỷ hết.” Dịch Nhàn trợn mắt.
Tóc đuôi ngựa của cô cạ vào cằm Lưu Nhung, hơi ngứa.
“Ồ, vậy cậu có thể ngày ngày 6h dậy chạy bộ, nhưng không thể ngày ngày đi tập đúng giờ được à?”
“Tớ bảo đảm sau này sẽ không đi trễ nữa, được chưa! Chỉ trễ có ngày hôm qua thôi, sao cứ cắn lấy không buông vậy?!”
Lưu Nhung mỉm cười nói: “Tuần trước Tiểu Khương vì chơi game mà đi trễ một lần, tớ trực tiếp hack luôn nick cậu ấy.”
“……” Dịch Nhàn nghĩ tới cái acc tâm huyết của mình, quyết định hạ mình: “Chuyện gì ra chuyện đó, đừng có kéo game vào mà…… đội trưởng, tớ bảo đảm sau này sẽ không đi trễ nữa, được không?”