Cô Bạn Gái Cùng Nhà [Tfboys]

Chương 19: Kế Hoạch Hoàn Hảo


Đọc truyện Cô Bạn Gái Cùng Nhà [Tfboys] – Chương 19: Kế Hoạch Hoàn Hảo

Trước khi trở về Trung Quốc, Quỳnh Dao có ý định đi gặp William để nói rõ mọi chuyện cho hai người đường ai nấy đi đều yên ổn. Chí cốt cũng đều tại cô, tại cô không bao giờ coi trọng tình cảm của người khác, kể cả khi yêu Vương Tần Dật rất nhiều nhưng cô cũng không thể tha thứ cho anh ta, việc cô yêu bao người chỉ để lấp chỗ của Vương Tần Dật cũng chỉ là cái cớ, cái cớ thật sự là cô nhớ tới người con trai năm xưa và thậm chí Vương Tần Dật cũng chỉ là thế thân.
Mọi người trong đoàn ở chung một khách sạn, hay nói cách khác là toàn bộ phòng ở tần cao nhất của khách sạn đã được bao trọn, hơn nữa còn có vệ sĩ gác cầu thang, thang máy. Phòng của William nằm ở cuối hành lang, Quỳnh Dao đưa tay lên gõ cửa, cô dừng lại một chút để cân nhắc nhưng ai ngờ William lại bất ngờ mở cửa ra, dáng vẻ rất giống một tên playboy.
– Chị tới đây làm gì? Angelina? (cả hai giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh)
Quỳnh Dao hít nhẹ một hơi, ngửa đầu lên nhìn William rồi đáp:
– Tôi muốn nói chuyện

– Quái lạ. Hai người có ai biết Dao tỷ đi đâu không? Vương Nguyên hỏi
Tuấn Khải có chút bất ngờ, đứng bật dậy, lao về phía Vương Nguyên với khuôn mặt vô cùng “đáng sợ”, hỏi:
– Ý em là sao? Dao tỷ không ở trong phòng? Mau đi tìm.
Dứt lời chưa nổi 3s, Tuấn Khải liền kéo tay Vương Nguyên bay xa mất, chỉ còn Thiên Tỉ ngơ ngác nhìn theo. Cậu để ý lúc cái tên William kia nhìn Dao tỷ đã thấy bất bình thường, rõ ràng là…chẳng có gì rõ ràng, Thiên Tỉ liền đi ra khỏi phòng, tiến thẳng về phía căn phòng cuối hành lang.
_ Phòng William _
– Angelina, không ngờ tôi lại có thể dễ dàng “hạ gục” chị chỉ với một ly nước, chị vốn mạnh mẽ và thông minh lắm, vậy mà…lại bị thuần hóa bởi 3 thằng con trai Châu Á chẳng có điểm gì đặc sắc (khổ, thói quen gato ngấm sâu vào não rồi)
Nhìn vẻ đẹp rung động lòng người của Quỳnh Dao, William khẽ cười khẩy. Có lẽ 90% số người con trai gặp Quỳnh Dao đều không cưỡng lại được sức hút từ trong lẫn ngoài của cô. Để có được Quỳnh Dao, William đã bất chấp hết mọi thứ trong đó có việc mời Quỳnh Dao đến Australia chụp ảnh cho kế hoạch hoàn hảo mà cậu đã chuẩn bị sẵn từ trước. William ở bên Quỳnh Dao thời gian không lâu nhưng cũng quá thừa để hiểu rõ tính cách của cô nàng.
Chỉ cần mới gặp lại, William tỏ ra giống một tên playboy và khinh rẻ Quỳnh Dao rồi nói vì còn yêu cô thì ngay lập tức Quỳnh Dao sẽ nghĩ tới chuyện gặp mặt và nói chuyện nghiêm túc nên Wiliam đã chuẩn bị sẵn nước pha lẫn với thuốc ngủ để chờ “thiên thần” sa ngã.

– Em không tìm thấy Dao tỷ đâu cả. Vương Nguyên thở dốc
Bên này Tuấn Khải cũng đưa tay gạt mồ hôi, trả lời:
– Anh cũng thế, không biết Dao tỷ có chuyện gì không, anh lo quá…
– Chúng ta đi tìm tiếp, anh hỏi bảo vệ xem, em lên phòng giám sát.
Tuấn Khải gật đầu rồi vội vàng cúp đt, chạy tới phòng bảo vệ. Về phía Thiên Tỉ, cậu lại ung dung ngồi trong phòng Quỳnh Dao và ngắm nghía chiếc hộp xinh xắn trên bàn. Ánh trăng bên ngoài thật đẹp, bỗng nhiên trong trí óc cậu hiện lên một hình ảnh kỳ lạ nhưng thật sự rất ấm áp…
Flashback…
– Này, cậu chạy nhanh thế? Chờ tớ! Cậu bé có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai này là Thiên Tỉ của 13 năm về trước, từ bé đã có ngoại hình soái ca rồi.

Đằng trước cậu không xa là một cô bé mặc váy trắng, mái tóc nâu đen ngoại lai đang chạy tung tăng phía trước, cô bé đứng dưới vầng trăng sáng lấp lánh y như một thiên thần, nụ cười mê hoặc chết người nhưng cũng thật trong sáng
– Cậu nhanh chân lên đi, “con rùa” chậm chạp, nếu không tớ sẽ bỏ cậu lại đó! Giọng nói vô cùng dễ thương, lại thật ngọt ngào phát ra vang vọng
Thiên Tỉ thở dài chán nản, mỉm cười nhẹ, vẻ mặt như chịu thua. Cô ngốc này có thật là con gái không vậy?
– Tỉ Tỉ, mau đưa kính viễn vọng cho tớ. Cô bé la lên, vẫy vẫy Thiên Tỉ ở phía xa
Cậu chạy tới, đặt cái kính viễn vọng lớn xuống rồi đáp, cau mày khó chịu:
– Đã kêu cậu đừng gọi tên tớ như vậy, nghe buồn cười lắm, giống như gọi con gái thời xưa ấy.
– Ha…biết ngại à, cậu dễ thương quá đi! Tỉ Tỉ, tớ sẽ gọi cậu là Tỉ Tỉ.
Thiên Tỉ nghe xong liền hậm hực, quay mặt đi giận dỗi. Cô bé kia ngơ ngác buồn rầu nhưng rồi lại tiếp tục trêu chọc:
– A…Tỉ Tỉ à, cậu là con trai mà lại giận dỗi như vậy, thật sự nên gọi là “tỷ tỷ”.
Không đáp lại lời nào, Thiên Tỉ mặc kệ cô bé kia làm đủ trò, cuối cùng cô bé lại vòng ra trước mặt cậu rồi nhẹ nhàng nói:
– Thiên Tỉ, mẹ tớ nói, thật ra để biết cậu có thích một người hay không chỉ cần 3s thôi. Hãy nhìn thẳng vào mắt người đó 3s sẽ biết có phải là thích hay không đấy.
Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau
tích tắc…tích tắc…tích tắc…
Thiên Tỉ bỗng dưng đỏ bừng mặt, vội vàng lấy cánh tay che lại rồi quay mặt đi, lắp bắp:
– Không phải cậu nói muốn ngắm chòm sao sao? Mau xem xem, chòm sao của cậu đâu.
– Thiên Tỉ, tớ và cậu cùng thuộc chòm sao Nhân Mã mà, là chòm sao của chúng ta mới đúng.
Bỗng nhiên cô bé đứng yên lặng, bộ dạng ủ rũ buồn chán, nói nhỏ:
– Thiên Tỉ, tớ sắp sang Anh rồi, có lẽ không thể gặp cậu và các bạn nữa nên hôm nay là lần cuối nhé!
Vừa nghe câu nói kia xong, Thiên Tỉ bàng hoàng, lắc đầu giận dữ
– Tớ không tin, cậu lại trêu chọc tớ chứ gì.
Cô bé kia không đáp lại, lẳng lặng lấy ra từ trong chiếc túi nho nhỏ đeo bên hông ra một chiếc hộp và một chiếc chìa khóa đứa Thiên Tỉ rồi mở miệng:

– Thiên Tỉ, cậu hãy cầm lấy chiếc chìa khóa này, chiếc chìa khóa này sẽ mở chiếc hộp ra, bên trong là vật đính ước giữa chúng ta nhé. Khi lớn lên, nếu còn gặp lại thì chúng ta sẽ lấy nhau được không?
– Tại sao chứ! Thiên Tỉ hét lên
Cô bé xụ mặt, giọng nói vô cùng đáng thương nhìn Thiên Tỉ:
– Cậu thật sự rất ghét tớ, không muốn lấy tớ sao?
Vẻ mặt Thiên Tỉ bối rối, cảm giác như sợ cô bé kia sẽ buồn liền đáp:
– Không phải vậy, tớ sẽ lấy cậu mà. Nhưng…liệu cậu sẽ còn nhớ tớ không?
Cô bé đặt vào tay Thiên Tỉ chiếc chìa khóa có thiết kế rất giống chiếc hộp rồi trả lời:
– Tớ nhất định nhớ tới cậu, chỉ cần cậu còn giữ chiếc chìa khóa này thì một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cậu gật gật đầu, từ bé cậu đã luyện thành tính cách lạnh lùng này, nhưng khi nhìn cô rưng rưng khóc cậu thật sự động lòng.
– Thiên Tỉ, nói tớ nghe xem, 3s đã đủ để cậu phát hiện ra cậu thích một người chưa!?
Cơn gió nhẹ mùa hè sẽ lùa qua mái tóc nâu đen tuyệt đẹp của cô, nụ cười cô thanh khiết, mê mần lòng người, đôi mắt hút hồn. Bộ váy tím bay bay trong gió, đứng trước mặt người ta cứ ngỡ gặp phải thiên thần, tượng trưng của “nữ thần”.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra, người con gái hẹn ước với cậu, người mà cậu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Triệu Quỳnh Dao”
– Cậu thích hoa gì? Dao Dao?
– Là hoa hồng xanh.
– Tại sao? Tên cậu chẳng phải là Quỳnh Dao sao?
– Đáng lẽ là chữ Giao, nhưng ai ngờ ba mẹ lại làm thành chữ Dao, bọn họ nói không muốn cuộc đời tớ giống ý nghĩa tên của mình. Sẽ phải chia cắt, vô cùng đau khổ.
– Vậy tại sao lại thích hoa hồng xanh? Con gái ai cũng thích hoa hồng hồng đỏ hơn nữa hoa hồng xanh là đồ nhuộm.
– Thiên Tỉ, cậu không có biết, hoa hồng xanh tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Tớ muốn bản thân nó làm thay đổi định mệnh cái tên của tớ.

– Nói em nghe, 3s đã đủ để anh nhận ra anh thích em hay chưa? Tên ngốc. Nếu anh nói chưa đủ vậy đối với em là đủ để em nhận ra em thích anh rất rất nhiều…

_ Phòng William _
William cởi chiếc áo phông màu trắng bên ngoài ra, lộ ra một cơ thể khá trắng trẻo, tương lai không xa nhất định khiến hàng vạn cô gái ngất ngây.
– Angelina, nói tôi nghe, chị phụ tôi thì được gì?
Cộc cộc…tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, William giật mình, có chút tức tối. Liền kéo chăn trùm lên người Quỳnh Dao rồi ra hé cửa, nhìn thấy vóc dáng ở bên ngoài cao lớn hơn mình rất nhiều đó hính là Thiên Tỉ. (William thấp hơn Dao Dao nhà ta nửa cái đầu mà Quỳnh Dao lại chỉ cao tới ngực Thiên Tỉ nhà, có gần 3 tháng mà cao nhanh vượt trội)
– Anh là ai? *tiếng Anh* William nhíu mày nhìn Thiên Tỉ
Thiên Tỉ lạnh lùng đáp:
– Tôi là Jackson, Angelina có ở đây không?
Đúng lúc này, Quỳnh Dao đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt lim dim nhìn về phía tiếng người mới phát hiện ra Thiên Tỉ nhưng không thể nhúc nhích nổi, hơn nữa lại không thể phát âm ra rõ.
William lắc đầu, Thiên Tỉ gật nhẹ đầu rồi quay lưng bỏ đi, Quỳnh Dao vô cùng hốt hoảng. Một mảng ký ức lóe lên trong đầu cô, giọng nói ngọt ngào của một cô bé có nụ cười thanh khiết như thiên thần…
“Thiên Tỉ, chỉ cần anh còn giữ chìa khóa, hai ta nhất định sẽ gặp lại.”
“Thiên Tỉ, anh là đồ ngốc, đối với em, 3s là đủ để nhận ra em rất thích anh. Thích tới nỗi chỉ cần thấy anh bên cô bé đó là lại có cảm giác muốn khóc, rất đau đớn”
“Thiên Tỉ, em rất thích màu tím bởi vì anh nói màu tím rất hợp với anh. Còn nữa…chiếc kẹp anh tặng cho em cũng là màu tím, anh còn nói mái tóc của em rất đẹp, anh rất muốn thấy em kẹp nó. Vậy nên em luôn giữ gìn nó thật kĩ, kể cả khi Eun Ji nằng nặc đòi em tặng nó em vẫn kiên quyết lắc đầu. Bởi, những thứ anh tặng em, đối với em còn hơn cả báu vật, vô cùng quan trọng…”
– Chạy đi, cháy rồi…
– Thiên Tỉ, cậu ở đâu!? Hai tiếng nữa là mình ra nước ngoài rồi, rất muốn gặp cậu lần cuối.
Lửa cháy bừng nghi ngút, bên ngoài, tiếng người người náo loạn. Những đứa trẻ vây vây quanh đó đều nhìn vào trong vô cùng sợ hãi, ai ai cũng lo lắng, một cặp vợ chồng trẻ hoảng hốt khóc lóc gọi hai chữ: Dương Dương…
Cùng lúc đó là xe cứu hỏa và xe cảnh sát, một cảnh tượng hãi hùng, từ trên tiếng ô tô sang trọng. Một người phụ nữ và một người đàn ông khác rất trẻ trung, cả hai đều mang nét ngoại lai. Người phụ nữ gào khóc định lao vào đám cháy nhưng bị chặn lại, người đàn ông xanh mặt hoảng hốt cố kéo vợ mình ra cạnh đứa con trai đứng gần đó.
– Dao nhi, Dao nhi!!! Người phụ nữ la lên, ôm chặt lấy đứa con trai bên cạnh
– Con trai à, con là anh sinh đôi của Dao nhi, con hãy bảo vệ em..
Người đàn ông nhìn chặt vào đôi mắt ngây thơ kia
Trên sàn gỗ, một đứa bé trai nằm bệt xuống sàn, ánh mắt lim dim cố gọi tên một người, cố tìm ra hình ảnh một người. Trong đám cháy, thân ảnh nhỏ hiện ra, bộ váy tím xinh xắn bị nhem nhuốc. Vừa tìm ra người mình cần gặp, liền ngay lập tức chạy tới, lắc mạnh cùng lúc kêu hai chữ:
– Thiên Tỉ! Thiên Tỉ!
– Dao, tớ hứa với cậu chúng ta sẽ gặp lại, đi rồi sao còn quay lại!? Thiên Tỉ nặng nhọc đáp, vẻ mặt rất lo lắng cho con mèo nhỏ kia
– Tớ đã chuẩn bị lên máy bay, sao cậu không ra tiễn tớ? Tớ đã bắt xe quay lại tìm cậu, sao cậu lại bỏ mặc tớ?
– Đồ ngốc, sao tớ có thể bỏ cậu được. Chúng ta đã hứa mà, chỉ là…không muốn nhìn thấy để thêm đau lòng thôi.
Thiên Tỉ cố vực dậy, ôm lấy Quỳnh Dao mà chạy ra khỏi căn nhà. Bên ngoài, một cô bé tóc ngắn mặc bộ váy xanh dương vô cùng hoảng hốt, ôm mặt khóc nức nở, miệng oan thán:

– Là lỗi tại mình, tại mình mà nơi đó cháy, tại mình mà Thiên Tỉ chết! Mình chỉ là rất thích cậu ấy, nhưng tại sao…sao lại thích Dao Dao!?
Từ xa, một cậu bé nước ngoài chạy vụt vào đám cháy, không ai kịp ngăn cản.
– Hic…anh Karry, anh Roy, có phải chị Dao và anh Jackson sẽ chết!? Cô bé Run Ji khóc nức nở, mái tóc tết dài rối xù
Karry chính là tên tiếng Anh của Tuấn Khải, lúc nhỏ hay được Eun Ji gọi như vậy. Còn Roy cũng chính là Vương Nguyên, Tuấn Khải lắc lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Eun Ji rồi đáp:
– Không có đâu Eun Ji, Dao Dao và Jackson sẽ không có sao đâu.
Cậu bé người nước ngoài kia bỗng chốc lao vào, ráo rác tìm kiếm hình ảnh nhỏ bé đó nhưng…Lửa cháy dữ dội khiến gác gỗ của căn nhà cháy rụi đổ sụp xuống, cậu bé kia trơ mắt nhìn theo, ngọn lửa bưng cháy nhưng trong đầu chỉ nghĩ tới cô bé thiên thần kia…
Hai con người nhỏ bé cố lao ra khỏi căn nhà, Thiên Tỉ cười ngạo nghễ:
– Yên tâm đi, tớ sẽ bảo vệ cậu. Cho dù đến khi cậu trưởng thành, tớ cũng sẽ không buông tay cậu đâu. Bởi lẽ, tớ sẽ bảo vệ nụ cười đẹp nhất thế gian này.
Cô ngước nhìn khuôn mặt kia, cậu thật đẹp, hiện giờ đã mê người, tương lai không biết sẽ có bao nhiêu cô gái gục ngã trước cậu. Nhưng, cô nguyện, bản thân sẽ trở thành của cậu, sẽ bảo vệ và dành cậu cho riêng mình cũng như cậu đã hứa sẽ bảo vệ nụ cười của cô suốt đời.
Eo ò…eo…ò…
– Mau lên, cấp cứu, có 3 đứa trẻ bị tai nạn!
– Dương Dương…
– Dao nhi!!! Dao nhi!!!
– Thiên Tỉ, vĩnh viễn…đừng rời xa tớ nhé! Bóng tối bao trùm lấy cô, hình ảnh về người con trai kia trở nên thật mờ nhạt
– Cả hai đã qua cơn nguy kịch, cậu bé nước ngoài kia cũng chỉ bị thương nhẹ, nhưng một con mắt đã bị mù không thể cứu được.
Đôi mắt xinh đẹp mê hồn mở ra, xung quanh là một màu trắng xóa. Trước mắt cô bé là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp cùng một người đàn ông cũng thật đẹp, cả hai đều mang nét ngoại lai. Cô vẫn nhớ, họ chính là ba mẹ, hơn nữa, cậu bé đứng cạnh có nhiều nét giống với cô là anh trai sinh đôi. Cô là con của một siêu mẫu nổit iếng toàn cầu và một tỷ phú với khối tài sản khủng khiếp, cô từ nhỏ đã là thần đồng âm nhạc được bao người ngưỡng mộ.
Hơn nữa, cô còn có lời hứa với một người con trai, hứa rằng khi lớn lên sẽ cưới cậu ấy, nhưng…cậu ấy…là ai!?
– Cô bé bị tình trạng mất trí nhớ tạm thời, mảng ký ức này rơi vào khoảng thời gian có lẽ từ đầu kỳ nghỉ hè ở Hàn Quốc. Nếu quãng thời gian đó không mấy quan trọng thì không cần bắt cô bé nhớ, cứ để tự nhiên.
– Mẹ, chiếc kẹp tóc này…là của một người bạn tặng con!?
– Đúng thế, Dao nhi, con còn nói, cậu ấy là người con vô cùng yêu quý, có thể hy sinh mạng sống vì con.
– Là anh Truck phải không? Anh ấy nói anh ấy đã cứu con trong đám cháy.
– Mẹ nghĩ…có thể Truck cứu con, nhưng Truck không phải là người đó đâu con. Con nói con thích người đó rất nhiều, mẹ từng nói với con, để biết con có thích một người hay không thì chỉ cần nhìn thẳng vào mắt người đó 3s thôi…
_ End chap 19 _


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.