Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 83
“Chát”
Ông Huy cáu tiết tát cho cậu con trai một phát khá kêu. Ông dường như đã dồn hết những bực tức mà trút vào bàn tay, xem kìa, năm ngón tay của ông in hằn trên má Minh, đỏ chót.
– Nói! Tại sao không đến buổi lễ?! – Siết chặt hai tay thành nắm đấm, ông đang cố kiềm chế để không bạt cho hắn thêm mấy phát nữa rồi mới nắm tóc ra tra hỏi.
Hắn không đáp, đã chuẩn bị trước tinh thần nên cũng không thấy đau lắm.
Hắn đã khiến ông mất mặt trước bao nhiêu là khách khứa, trước hai vị “thông gia hờ” và với cô “con dâu xém hụt”. Không thể tả được nỗi nhục nhã, sự thất vọng ê chề của ông lúc đó. Buổi tiệc đã kết thúc mà không có sự hiện diện của nam nhân vật chính, dù ông có tức nóng máu, sôi gan cũng không thể làm gì khi mà gọi hoài hắn cũng không liên lạc được, cũng chẳng thể đi tìm vì chẳng biết hắn ở đâu.
– Mày câm à? – Ông dằn lòng không để nóng quá mất bình tĩnh, thú thực là lúc này ông rất muốn đánh cho hắn một trận tơi bời lên bờ xuống ruộng ra đường không ai nhận ra.
– Ba định để con sống như ba sao? – Hàng mi chủ ý cụp xuống, hắn hạ giọng ở mức thấp nhất, sự mệt mỏi ẩn chứa trong đó bây giờ chẳng muốn nấp mình nữa, chúng bay tọt ra ngoài, ngồi chễm chệ trêu ngươi vị chủ nhân.
– Gì… Gì hả? – Mặt ông Huy cắt không còn giọt máu, ông tưởng chừng như mình đang nghe lầm.
– Không phải sao? – Minh chỉnh lại tư thế, đối mặt với ông, chạm đôi mắt lạnh lùng vào mắt ông, giọng vẫn điềm tĩnh – Ba đâu có yêu mẹ, những vẫn lấy, hậu quả hai năm trước không phải do ba gián tiếp gây ra sao? – Dường như sự nhẫn nhịn càng lúc càng bị giảm, hắn mỗi lúc một nâng giọng cao hơn – Nếu ba để mình trấn tĩnh lại, quên hẳn đi mẹ của Nhi rồi mới cưới mẹ, chứ không phải là vội vàng như thế… Chỉ vì lòng ghen tức với cô ấy, mẹ mới trở thành người độc ác như thế, nếu ba không ngày đêm thương nhớ cô ấy thì sự việc có như vậy không chứ?
– Im miệng!
– Ba thôi đi, con sẽ kkhông để ba quyết định cuộc đời con đâu, con sẽ chỉ lấy người con yêu, con không muốn làm tổn thương người khác như ba.
Đã tuôn ra được hết tất cả những gì cần nói, hắn toan quay lưng bỏ đi vì đã hết phận sự thì đột nhiên hắn đứng khựng lại, cảm giác như chân mình bị lún sâu xuống nền nhà chắc chắn, không tài nào có thể bước tiếp con đường phía trước được, chỉ bởi một câu nói của ông Huy:
– Vì con bé ấy à? Con bé Nhi đó?
Hắn bặm môi, không muốn phủ nhận cũng chẳng muốn khẳng định. Là vì Nhi thật thì sao chứ? Ông sẽ ngăn cản đến cùng à?
– Con biết là không thể mà Minh! – Giọng ông nhỏ đến mức chỉ đứng xa một chút nữa là không nghe được gì, Minh nhắm mắt mỏi mệt. Không thể… hắn biết là không thể, nhưng không có nó, hắn sẽ chết cũng không chừng.
Bao nhiêu năm qua, cuộc sống như địa ngục. Sống như để có lệ, chút niềm vui chẳng có, hạnh phúc chẳng thèm kết bạn cùng. Hắn đã nhớ nó phát điên cuồng, những đêm cố kìm nén không chạy xộc đi kiếm tìm hình bóng quen thuộc in tận sâu vào từng góc cạnh con tim. Nhưng, ý chí hắn đâu đủ sắc bén… có lúc hắn đã đứng dưới khu chung cư nhà nó đến mấy tiếng đồng hồ. Đợi đến khi đèn phòng nó tắt, xung quanh chìm vào giấc ngủ im lìm, hàng cây rung rinh, sao cùng trăng kéo lên cao thủ thỉ… hắn cũng chưa về.
– Không cần ba quan tâm đâu.
Nói rồi hắn ra khỏi phòng làm việc của ông, không quên đóng cửa lại.
Lao với tốc độ kinh hoàng trên đường vắng, hắn không sao thoát khỏi những hình ảnh xâu chuỗi về nó. Tháng ngày vui tươi, nụ cười đó thật khiến hắn không tài nào dứt ra được, và điều này càng khiến hắn khao khát được quay lại những ngày ấy một lần nữa, để cố giữ chân nó, yêu thương nó nhiều hơn và cảm nhận những gì hạnh phúc nhất mà nó đem lại. Hắn không hối hận vì đã yêu nó nhiều đến thế, cũng không ghét mẹ mình đến tận xương tủy. Hắn cũng đã và đang nắm rõ tâm trạng mà mẹ từng trải. Cũng đúng, mẹ hắn yêu ba hắn đến mù quáng, ba hắn yêu mẹ nó đến điên cuồng, mẹ nó yêu ba nó đến si mê, nửa vòng luẩn quẩn. Và bây giờ, hắn cũng đang yêu nó đến tê dại đấy. Yêu một người như nó là sai sao?!
Sau một màn sướt mướt đến sởn da gà từ cuộc chia tay ở sân bay của Hy, Nhi rảo bước đều trên con phố quen thuộc.
Con bé đi, ai cũng khóc, nó cũng buồn lắm chứ, nhưng không nói ra. Lúc này tâm trạng của nó phải nói là rất… tồi tệ.
Về nhà, sẽ chẳng ai còn đợi cơm nó, chẳng ai trách mắng nó, chẳng ai tỉ tê những đêm khó ngủ… Chẳng còn ai cả, ở đâu cũng chỉ có hình ảnh con bé, làm sao nó có thể tránh khỏi nhớ nhung? Đã bao năm nay quen với dáng dấp ấy, giờ nó phải làm sao? Không phải nó yếu đuối đến mức không tự lập được, nhưng mà… nó tủi thân lắm, sẽ rất rất rất chán nếu chỉ mình nó cô độc, làm gì cũng thui thủi có một mình đi ra đi vào…
Ừ thì đi du học con bé sẽ có tương lai rạng sáng, mà nó vẫn muốn níu giữ chân con bé, biết là mình ích kỉ nhưng nó chẳng thể ngăn cái tính ích kỉ ấy. Nó đã cố gắng kiềm chế lắm mới không túm tay con bé lại khi con bé sắp rời xa nó thật sự. Tận mấy năm, đâu phải ít.
Chưa gì mà đã thấy nhớ con bé rồi, có lẽ sự gắn bó khắng khít ấy nó sẽ chẳng tài nào tách ra được.
Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, mắt thì cứ dán xuống mũi giày như một thói quen mỗi lúc buồn bực sẽ cắm đầu không nhìn đường mà đi, nó chẳng hay mình đã bước xuống lòng đường đông đúc tự lúc nào.
“Bin… Bin…”
Một vệt sáng hòa trộn với ánh mặt trời gay gắt hắt vào mắt nó.
Nhưng quá muộn, trước khi nó phát giác được chuyện gì đang diễn ra… thì vệt máu đỏ tanh đã lăn dài, cánh tay buông thõng, mi mắt khép lại từ chối mọi ánh sáng lọt vào trong…