Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 79
Khanh chợt nhíu mày, quay lại phía cái tủ ở sau.
Không lẽ có ma?
Không thể nào mà tự nhiên phía bên trong cánh cửa tủ kia lại phát ra tiếng nhạc được.
Nhi giật bắn người khi nghe tiếng nhạc chuông điện thoại của mình, vội vàng tắt đi, thầm nguyền rủa sao con bé Hy lại gọi ngay vào lúc này.
Mồ hôi rơi lã chã.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn.
– Ưm…
Minh cựa người nhăn nhó, đôi mắt nhắm tịt có vẻ hơi khó chịu.
Khanh quay lại nhìn, thấy hắn như thế thì nhanh chân lại gần, quên béng đi cái vụ có ma trong tủ.
Con bé ngồi cạnh giường hắn, siết nhẹ tay hắn:
– Anh khó chịu ở đâu hả?
Đôi mắt hắn từ từ mở ra, cái đầu đau như búa bổ, hình ảnh trước mắt hắn trở nên mờ nhạt…
– Nhi à… – hắn đưa tay chạm nhẹ vào mặt con bé và gọi tên “Nhi”.
– Nhi? – đầu óc con bé rối loạn, lại là Nhi sao? Thì ra bao lâu nay hắn vẫn chưa quên được Nhi sao?
Tim con bé đau thắt.
Khóe mắt có cái gì đó long lanh.
Hắn cố gượng dậy, bất chợt kéo con bé vào lòng mình, ôm chặt.
Ngỡ ngàng…
– Đừng rời xa… tôi… Xin cậu… mà… Nhi…
Đôi tay Khanh run run đặt lên bờ lưng phẳng của hắn, vỗ nhẹ, gò má bắt đầu thẫm nước.
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi con bé. Khó chịu!
Nhưng chẳng biết làm gì, con bé cũng chỉ có thể ở cạnh an ủi hắn những lúc như thế này thôi.
Và hắn… ngủ gục trên vai con bé.
Thu mình nép sát vào góc tủ tối om, cắn chặt đôi môi mỏng manh sắp rỉ máu, trái tim yếu đuối không cho phép mình bật khóc, chỉ biết chịu đựng, cố gắng kìm nén lòng mình. Quặn đau!
Và nó… ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua từng kẽ lá, rọi vào cửa sổ làm chói mắt ai.
Từng cọng lông mi chuyển động nhẹ nhàng, xếp gọn trên mí mắt.
Hắn cố bật người ngồi dậy, thấy hơi choáng, chẳng nhớ gì về ngày hôm qua, chỉ biết là mình đã uống rất nhiều.
Dùng tay đập nhẹ vào đầu mình mấy cái cho tỉnh táo.
Hắn xỏ đôi dép lê vào và bắt đầu một ngày mới.
Khi cái mặt vẫn còn ngái ngủ lết ra được phòng khách thì cũng chợt tỉnh hẳn vì đập ngay vào mắt hắn là cái bản mặt của Khanh.
– Em…?
Không nói được thành câu vì quá bất ngờ, trái với hắn, Khanh cười thật tươi như một bông hoa đón chào ngày mới.
-A nh dậy rồi à? Lại đây ăn sáng đi!
Con bé vừa nói vừa bưng ra những món điểm tâm buổi sáng thơm phức.
Minh kéo ghế ngồi xuống:
– Sao em lại ở đây? Mới tới hồi sáng hả?
– Không, em tới từ tối hôm qua.
“Phụt”
Đang uống dở miếng nước, bỗng chợt hắn phun ra hết:
– Em nói cái gì? Tối hôm qua?
Khanh gật đầu:
– Hôm qua anh xỉn dữ quá, em đưa anh về, thấy anh có vẻ mệt nên em ở lại chăm sóc anh thôi.
– Vậy à? – hắn nghi ngờ – Ba mẹ em biết không?
– Ừm…tối qua em có gọi điện nói với ba mẹ rồi.
– Ba mẹ em cho à?
– Đương nhiên, dù sao sau này chúng ta cũng là vợ chồng, có gì đâu mà không cho chứ!
Ừ, sau này kiểu gì cũng là vợ chồng, đối với Khanh đây có lẽ là một chuyện vui nhưng với Minh… đây là cả một vấn đề.
– Lát nữa anh có đi học không? – con bé vừa nhai nhồm nhoàm cái bánh sandwich, vừa hỏi.
-Có!
-Vậy thì anh ăn lẹ đi, xíu cho em quá giang về nhà với.
Trong lúc Khanh dọn dẹp bên ngoài, Minh vào lại phòng để thay đồ.
“Két”
Kéo nhẹ cái tủ đồ ra và…
~~Hy đi lòng vòng quanh nhà, cái dép lê như muốn mòn cả đế, cái mặt lo lắng, cứ chốc chốc lại nhìn lên cái đồng hồ trên tường, rồi lại nhìn xuống cái điện thoại đặt trên bàn.
– Chị ấy đi từ tối hôm qua đến giờ, có chuyện gì không nhỉ?
Con bé ngồi xuống ghế, rồi lại đứng lên, và ngồi xuống, rồi đứng lên, đi thêm mấy vòng.
Bực mình đá mạnh vào cánh cửa:
– Cái bà này sao lúc nào cũng thích làm người ta lo như thế này không biết, bà mà về đây…
Chưa kịp để con bé dứt lời thì cánh cửa bật tung ra (tại cửa không khóa) và cái bàn chân thân yêu của con bé an tọa ngay vào cái chân của ai đó.
OMG
~Là Tài.
– A… An… Anh…? – con bé lắp bắp.
– Em làm cái trò khỉ gì thế hả? – gương mặt Tài hiện lên 2 chữ “đau đớn” quát con bé.
– E…Em không cố ý, em không ngờ là em chưa… khóa cửa… Em xin lỗi.
– Mà em làm gì mà trút giận lên cái cửa vô tội dã man vậy hả? Con bé Hy hiền lành đâu rồi, sao giờ bạo lực thế hả? – Tài nhăn nhó.
– Thông cảm đi! – mặt con bé vô tội nhìn ngây thơ hết mức – em bị…nhiễm.
– Nhiễm? – Tài khó hiểu.
– Nhiễm từ chị Nhi!
Tài thở dài, hạ giọng:
– Chị em đâu rồi!
Nhắc đến làm máu điên trong người con bé lại nổi lên nữa:
– Em chẳng biết nữa, chẳng biết chị ấy đi đâu từ tối qua đến giờ chưa chịu về, em đang điên lắm đây nè!
– Cái gì? Từ…tối qua đến giờ?
Con bé gật đầu.
– Chị em đi đâu thế?
– Không biết nữa.
– Có bên nhà Linh không? Hay nhà Hoa?
Con bé lắc đầu:
– Em gọi thử rồi, không có!
– Vậy em gọi cho chị em chưa?
– Tối qua gọi được 1 cuộc, nhưng rồi lại nghe ò e í e, không liên lạc được.
– Có ở nhà anh Phong không nhỉ? – Hy nói vu vơ nhưng Tài lại chợt nghĩ đến điều này.
Và hắn gọi cho Phong.
~Trong lúc Khanh dọn dẹp bên ngoài, Minh vào lại phòng để thay đồ.
Két…
Kéo nhẹ cái tủ đồ ra và…
Mặt thì đơ, mắt thì căng hết cỡ.
Hắn đang thấy cái gì thế này?
Chắc là do hoa mắt thôi.
Và hắn đóng rầm cái cánh cửa tủ lại.
Hy vọng cái ảo giác không còn.
Mở ra, rồi đóng lại.
Cứ thế đến lần thứ năm thì hắn dừng lại, dụi dụi con mắt.
Không phải là ảo giác. Chính xác thì Nhi đang ngồi ngủ ngon lành trong đó, không hề hay biết cái gì cả.
“Tại sao cô ấy lại ở đây?” Không ai lí giải được cho hắn câu hỏi này, bản thân hắn càng lúc càng thấy lạ.
Hết Khanh, rồi bây giờ lại còn Nhi ngủ trong tủ.
Ôi chúa ơi! Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này?
– Anh? – Khanh bỗng chợt mở cửa ló đầu vào, Minh giật mình đóng cánh cửa tủ lại:
– Gì…gì thế?
– Xong chưa?
-Chưa, chờ anh 1 tí, mà anh đang thay đồ mà, ai cho em vào?
– Thì anh đã thay đâu! – con bé tinh nghịch nói rồi đóng cửa lại.
– Mà Khanh này..anh…
– Sao thế? – con bé khựng lại.
– Anh có việc bận, em tự về được không?
Con bé hơi thất vọng, nhưng không nói ra, cười:
– Ừm…Vậy em về đây, chiều em ghé.
Khi con bé đã ra khỏi hẳn, lòng hắn dịu lại, ngồi xuống cạnh nó.
Đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt bằng da bằng thịt bấy lâu nay hắn thương nhớ kia.
Khi đôi tay chỉ còn cách gương mặt nó khoảng 5 cm thì hắn chợt khựng lại, những trang kí ức lần lượt được lật lại trong đầu hắn.
Đôi tay hắn siết chặt và buông thõng xuống.
Những chuyện mà mẹ hắn đã gây ra cho nó… thật đúng không thể nào tha thứ được.
Hắn không xứng với nó.
Bế thốc nó lên tay và đặt xuống giường.
Hôn nhẹ lên trán nó, hắn bước ra ngoài, chờ nó tỉnh.
Chắc hôm nay hắn nghỉ học.
Đôi mi nó rung nhẹ, hé 1/3 con mắt ra nhìn thế giới bên ngoài rồi ngang nhiên trở mình, nhắm nghiền con mắt và ngủ tiếp. Nhưng chưa đầy 2s sau, phũ phàng dứt nó ra khỏi cơn mộng mị, nó căng to đôi mắt ra, đảo mắt xung quanh căn phòng lạ hoắc. Nó bật người ngồi dậy như cái lò xo. Tua lại đoạn phim từ tối hôm qua đến giờ. Chuyện gì đã xảy ra?
Mất 10s để lấp đầy khoảng “kí ức” đó. Cái mặt nó lúc này đơ hơn cả trái bơ.
– Chết rồi… Làm sao bây giờ? – mặt nó méo xẹo như con nít mới bị giật kẹo, vò cái đầu vốn dĩ không được chải chuốt đã bù xù nay lại càng rối mù thêm.
Cái đồng hồ kế bên nó cứ tích tắc tích tắc ngứa cả tai. Lia con mắt sang cái đồng hồ vô tội, đã điểm 9h01′. Bộ não nó hoạt động “Giờ này chắc hắn cũng đi học rồi nhỉ?”
Và nó phóng nhanh xuống khỏi cái giường êm ái, bỏ lại sau lưng 1 cách không luyến tiếc mặc dù cơn buồn ngủ còn đeo bám dai dẳng.
Nó khẽ mở cánh cửa phòng ngủ 1 chút, ló cái mặt mèo chưa rửa ra ngoài, thấy không có ai, nó khẽ cong lên 1 nụ cười hài lòng và bước hẳn ra ngoài. Rón ra rón rén tiến về phía cửa ra vào, cầu trời cầu phật cho thoát nạn.
– Cậu dậy rồi à? – cái giọng nói quen thuộc mới được nghe lại vào tối hôm qua văng vẳng từ đằng sau làm nó giật bắn cả mình, đơ toàn tập!
5s sau, cố nặn cho khuôn mặt mình thật tự nhiên, nó quay sang hắn cười tươi còn hơn cả chữ tươi:
– Chào buổi sáng!
Hắn cầm trên tay tách cà phê nóng, hương thơm ngây ngất quyện vào làn khói nhắm thẳng mũi nó mà xông vào làm nó thấy… đói bụng!
Ngón tay nó chỉ ra phía cửa, miệng mấp máy gượng gạo:
– Không có gì… thì tôi về nhé!
Và nó nhanh chóng xoay lưng, nhưng chưa tiến được bước nào đã bị câu hỏi của hắn làm đứng hình như pho tượng phật.
– Sao cậu lại ở đây?
~*
~Phong phóng hết tốc lực trên chiếc mui trần của mình sau khi nghe cú điện thoại của Tài thông báo Nhi “mất tích”. Hắn bỏ ngang giảng đường, ngang nhiên chạy ra khỏi lớp trước ánh mắt thèm thuồng của biết bao sinh viên khác.
– Đi từ tối hôm qua đến giờ? Gọi điện không bắt máy? – Phong đi tới đi lui trong nhà của Nhi khiến Hy chóng hết cả mặt không dám ngồi yên 1 chỗ nhìn nữa mà phải đứng lên tò tò sau lưng Phong.
– Chị ấy nghe điện thoại của ai đó rồi chạy đi luôn.
– 2 người làm ơn đừng đi nữa được không? Không thương chân mình cũng phải thương mắt của người khác với chứ? – Tài đâm cáu, tư thế vẫn không đổi, 1 bên vai dựa vào tường, khoanh tay nhìn 2 con người rảnh đời cứ lượn tới lượn lui.
Đang bực mình, điện thoại lại còn reng nhức cả óc, Phong bắt máy gắt gỏng:
– Có gì không?
– Anh Phong! – người ở đầu dây bên kia đích thị là Khanh – Em để quên túi xách ở nhà anh Minh rồi, anh tới lấy giùm em được không?
– Sao mày không qua mà lấy?
– Em đang đi chăm sóc da với mẹ, giúp giùm em đi… anh trai đẹp trai của em!
– Phiền phức.
Hắn cúp máy cái rụp, không để cho con bé ú ớ gì thêm, hắn quay sang Tài và Hy:
– Cô ấy chắc không có chuyện gì đâu. Khi nào cô ấy về thì gọi cho tôi.
Hy e dè gật nhẹ cái đầu.
Và Phong lại lao đi với tốc độ chết người. Lòng hắn cồn cào không yên “Cái con nhỏ này, rốt cuộc là đi đâu chứ? Cứ thích làm người khác phải lo lắng.”
Lòng hắn càng điên thì hắn lại càng tăng tốc, hàng cây lướt qua vèo vèo bên đường, nhìn không rõ.
~*
~Minh đang đợi 1 câu trả lời thật hợp lí từ nó thì…
“KING KOONG KING KOONG”
Cắt ngang tâm trạng làm Minh bực cả mình, lòng nguyền rủa thằng nào con nào mới sáng sớm đã tới làm phiền. Nhi thì cười thầm, đúng là ăn ở tốt đức quá nên được trời thương mà (= =”)