Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 66
Nó thẫn thờ bước xuống từng bậc thang sau khi nuốt gọn hết từng giọt nước mắt vào trong.
Bỗng chợt nó khựng lại, suy nghĩ trong 3s rồi chợt đổi sắc mặt cương quyết, nó thổi ngược lên cái mái:
-Không được, không thể để mọi chuyện như vậy được…
Nói rồi nó quay phắt 180 độ và phi thẳng lên sân thượng.
Nào ngờ khi vừa mở cánh cửa ra, nó đã hết sức bàng hoàng khi nhìn thấy Minh và Phong đang gây nhau.
Nó nghiêm mặt lại, lạnh lùng:
-2 người đang làm trò gì vậy?
Ngay lúc đó, Phong và Minh cùng giật mình, quya qua phía nó.
Tư thế hiện tại của 2 chàng là Minh đang túm lấy cổ áo Phong và đang định cho hắn thêm 1 cú nữa vào khuôn mặt có 1 số vết trầy kia.
-Bỏ cậu ấy ra! – Nhi nhìn Minh, đôi mắt lạnh, ra lệnh.
-Tại sao chứ? – Minh cứng đầu, tay vẫn giữ lấy cổ áo Phong.
-Cậu không thấy Phong đang bị thương à? – nó tiến lại gần 2 người.
-Sao? – Minh nhếch mép cười trong cay đắng – xót à? Xót vì thấy tôi đánh hắn bị thương à?
VÀ sau cái câu hỏi mỉa mai đó là 1 cú đấm trời giáng Minh tặng cho Phong, Phong ngã nhoài người về sau. Nhi hốt hoảng chạy lai đỡ Phong dậy trước mặt Minh:
-Này, cậu không sao chứ?
-Thường thôi mà! – Phong xem như chuyện nhỏ, xem ra hắn vẫn còn sức để cùng đấu với Minh thêm 1 trận nữa thì phải.
-Thường cái gì hả? – nó quát lớn lên – không thấy bị thương rồi đây hả?
Không hiểu vì sao khi nó nói xong câu đấy, tự nhiên Phong thấy những vết thương trên lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn bật cười, nó…đang lo lắng cho hắn sao?
Minh thì càng lúc càng điên với khi nhìn 2 người thân thiết với nhau, nhất là trong lúc Nhi lo lắng cho Phong mà không phải…hắn.
-Bị đánh nhiều quá nên điên rồi hả? – Nhi đỡ Phong dậy – đi xuống phòng y tế xức thuốc coi!
Rồi nó dìu hắn đi ngang qua Minh.
Minh cầm khủyu tay nó, từ từ quay mặt lại phía nó, giọng hơi run:
-Cậu…thích hắn sao? Tại sao cậu lại lo cho 1 mình hắn thôi chứ? – nói đến đây Minh tự nhiên hét lớn lên như không thể kiềm chế được nỗi đau đang dày vò trong tâm trí mình – Cậu không thấy là tôi cũng đang bị thương sao hả? Đâu phải chỉ có 1 mình hắn chứ?
Đương nhiên, nó biết chuyện này chứ, nó đã nhìn thấy ngay từ đầu, phải dằn lòng lắm nó mới không cất tiếng hỏi hắn có sao không? Người mà nó muốn dìu xuống phòng y tế bây giờ là Minh chứ không phải Phong.
Nhưng lúc này, nó thật sự rất muốn đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương của Minh.
Bàn tay nó chậm rãi nhích khỏi vị trí ban đầu khoảng 4 cm thì Phong nhìn thấy, hành động đó của nó cùng với khuôn mặt lo lắng thể hiện rõ ràng khiến hắn chạnh lòng.
-Ư…ư… – Phong chợt ôm lấy ngực mình, vẻ mặt đau đớn, hắn đang cố để Nhi không nhìn Minh với ánh mắt đó…hắn sẽ ghen đến phát điên lên mất.
Nhi giật mình quay sang Phong:
-Sao thế?
-Đau…quá!
Đôi mắt nó thôi nhìn Phong, cúi gằm xuống đất, cơ mặt dãn ra 1 cách nặng nề.
NÓ hít thật sâu và quay sang Minh:
-Khỏi cần hỏi cũng biết cậu là người gây sự trước rồi, cậu làm đau người tôi yêu tôi chưa nói gì thì thôi đi, đừng có gắt gao thế.
Cả Phong và Minh đều giật mình trước cái cụm từ ” người tôi yêu” mà Nhi vừa thốt ra.
Phong biết đó không phải là lời thật lòng của nó nhưng hắn vẫn thấy vui vui.
Riêng MInh, hắn như con người nhỏ bé bị bàn tay người khổng lồ bóp nghẹt:
-Gì…gì chứ? – hắn bất thần – người cậu yêu? Hắn sao?
-Đúng! – nó đáp ngay.
-Đừng có nói dối tôi! – hắn siết chặt lấy bờ vai nó.
-Bỏ cô ấy ra đi! – Phong giật Nhi về phía mình.
-Không liên quan đến cậu! – Minh quát lớn.
-Này! – Nhi chen vào, tim nó cũng đau chứ đâu phải riêng Minh – Trần Huy Minh! Tôi hết thích cậu rồi, vì vậy cậu đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta chấm dứt rồi…
Cả 2 người, cả 2 trái tim cùng đau, đau dữ dội, bầu trời như sụp xuống trước mắt cả 2, khó thở, tưởng chừng như hôm nay là tận thế…
Rồi Nhi dìu Phong xuống dưới.
Cánh cửa khép lại…
Trái tim chưa khép, vì còn đau, làm sao có thể vượt qua đây?
Minh khụy xuống, khuôn mặt chẳng còn lấy 1 chút sức sống, dưới ánh nắng buổi sáng rực rỡ có chút gì đó lấp lánh trong mắt của hắn.
Và rồi nước mắt hắn rơi…
Bầu trời hôm nay thật trong xanh…
…thật đẹp…
Nhưng trong lòng người lại u tối….
…buồn bã…
Chẳng còn hi vọng….
Không có nó….hắn chết mất….