Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 64
-Cậu…chia tay thằng đó và quen với tôi!
-Gì…gì chứ? – nó dường như không thể tin vào tai mình.” có lẽ chỉ lầ giỡn thôi” nó tự nhủ như thế – đừng giỡn nữa, chả vui tẹo nào!
-Không giỡn đâu! – ánh mắt lạnh lùng hòa vào khuôn mặt nghiêm túc của hắn khiến nó bàng hoàng.
-Lí do…là gì? – mồ hôi nó bắt đầu rơi, tay nó siết chặt lại đến mức in hằn từng dấu móng tay trong lòng bàn tay.
-Đơn giản thôi, vì tôi thích cậu! – đầu ngón tay cái của hắn chạm nhẹ vào đôi môi hồng của nó.
-CẬu tưởng tôi tin sao? – nó thô lỗ hất tay hắn ra, nói nhỏ nhưng chứa đựng đầy đủ những tính chất của sự tức giận.
-Nếu không thì tôi bày ra trò này làm gì?
-Tên khốn, cậu nghĩ tôi sẽ làm theo lời cậu à?
-Nếu cậu thích hắn, tôi dam1 ca1 là cậu sẽ làm theo.
-Nếu tôi không làm? – nó thách thức.
-Thì hắn sẽ không thể đi học tiếp. – hắn vẫn thản nhiên.
-Cậu nghĩ với thế lực nhà cậu ta thì có thể dễ dàng bị đuổi học vậy à? Cho dù trường này có đuổi thì cậu ta cũng chuyển sang trường khác thôi!
-Cậu nghĩ vậy à? Ở BD này ậu thừa biết đánh nahu sẽ bị hình phạt như thế nào mà, đúng không?Mà nếu như chỉ cần bị BD đuổi thôi thì dù có là J.K hay KẺRia chúng tôi hợp lại cũng không thể cứu vớt được đâu.
-LÀ..là sao?
-Chỉ cần 1 lời phê của BD thôi thì mấy trường khác cũng phải bó tay, cho dù có nhiều tiền đến mức nào đi nữa.
-Tôi nên tin không nhỉ? – nó ngồi xích ra xa hắn – nếu BD khó đến mức đấy thì mấy vụ cúp học và ngủ trong giờ học của tôi đâu có bị phạt nhẹ thế.
-Vấn đề đó thì tôi không biết nhưng hắn đã vi phạm và bị đuổi học 1 lần rồi, hết cách mới phải vào BD, cộng với cái này nữa – hắn chỉ vào màn hình tv – cậu nghĩ mấy trường khác sẽ cho hắn vào học à? Dù có tahm tiền đến mức nào đi nữa thì cũng phải nghĩ đến danh dự của mình nữa chứ.
Nó bật cười mỉa:
-Trẻ con! Cùng lắm thì cậu ta mời thầy về dạy riêng thôi!
-Nếu vậy thì dnah dự nhà họ Trần để đâu nhỉ? – hắn vẫn không hết lí lẽ – người thừa kế tương lai của tập đoàn J.K cầm đầu cho hiện tượng bạo lực họcduong72d, mọi người sẽ nghĩ sao nếu như có những tờ báo có tiêu đề hấp dẫn như thế?
-Cậu… – nó giận run người, mặt nó đỏ bừng – chẳng phải cậu là bạn của cậu ta sao? TẠi sao…?
-Bạn? – hắn nhếch mép cười – tôi không cần tình bạn, nhưng tôi cần cậu!
Nó nín thinh, nén cơn giận, nó phải làm sao đây?
Nếu nó đồng ý với hắn thì nó thật là ngốc!
Hắn nói tiếp, cơ mặt dãn ra thể hiện rõ vẻ thỏa mãn khi đã nói xong những lời thoại trong kịch bản ở kế hoạch của mình:
-Tôi cho cậu 2 ngày để suy nghĩ, đúng 2 ngày thôi đấy! Với lại…chuyện này…phải là bí mật.
___________
Trong buổi trưa oi nồng đầy tiếng còi xe, bụi. Nó lê bước chân nặng trĩu và cái đầu đội nắng tìm đường về, chẳng còn tỉnh táo để đi đón xe buýt nữa.
Trong cái đoạn ophom mà Phong sai đàn em quay lại hoàn tất cảnh Minh giao đấu với trường bên, thật kĩ càng khi nhân vật chính chỉ có mình Mình và những nhân vật phụ là những nạn nhân ở trường bên, không dính đến 1 ai khác ở BD nữa.
Thật ra Nhi đã không còn tham gia vào mấy vụ này nữa, chức thủ lĩnh của nó bây giờ đã chuyển sang Minh nên nó chả biết gì cả.
VÀ có 1 điều mà nó không hề biết, Phong – hắn đã lừa nó, trong việc này thì cugn2 lắm cũng là đình chỉ học trong 1 năm thôi chứ đời đuổi luôn, nhưng nó hoàn toàn đã tin vào điều đó. Quá ngốc!
Cho đến tận tối đàu óc nó vẫn là 1 mớ rối mù, nhiùn thấy vẻ mặt mệt mỏi của chị mình nhưng Hy cũng không dam 1 hỏi.
Nhi tay run bấm số Minh, hắn không bắt máy, 1 lần, 2 lần và 3 lần.
Nó không phải là người có kiên nhẫn nhưng lúc này đây nó đã ráng để gọi tới cuộc thứ 10.
HẮn nãy giờ vẫn ở cạnh cái điện thoại nhưng hắn vẫn đang giận nó vì hồi sáng nó dám lơ hắn mà đi với Phong.
Khi nhạc chuông cất lên lần thứ 10, hắn thấy hơi lạ nên đã bắt máy nhưng lại không nói gì.
-Minh à? – nó gọi nhỏ tên hắn, cứ như người bệnh.
-… – hắn vẫn không nói gì.
-Minh?
-… – nghe giọng nó có chút không ổn, hắn hơi lo nhưng vẫn im lặng.
-CẬu…có ở đó không? – đôi mắt nó chớp nhẹ, khuôn mặt chán nản.
-CẬu bệnh à? – cuối cùng hắn cũng mở miệng, tuy giận nhưng cũng vì lo.
-Nghe giọng cậu tôi vui thật đấy! – nó bật cười nhưng đâu hay trái tim đang rỉ máu.
-CẬu bệnh thật đấy à? – hôm any nó có vẻ rất lạ, hắn không hiểu nổi.
-Không, chỉ hơi mệt thôi!
-LÀm việc nhiều lắm hả?
-Bình thường.
-Cậu gọi cho tôi có gì không?
-… – tới lượt nó im lặng.
-Nhi?
-Minh à! – cái giọng mệt mỏi của nó nãy giờ vẫn không thay đổi – ngày mai…tụi mình cúp học đi biển nha, đi cả ngày luôn, chiều tôi sẽ nghỉ làm.
-Thật không? – hắn vui mừng bật dậy, khuôn mặt rạng rỡ, quên mất là đang giận nó.
-Ừ, mai 7h nha.
-Ờ…tôi sẽ đến sớm!
NO! thẫn thờ buông thõng cái tay đang cầm điện thoại xuống,, nó muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ thấy con mắt hơi hoe đỏ.
Sáng hôm sau, ở trên trường.
-Ê! – con Nhi với thằng MInh cúp đánh lẻ kìa. -Hoa xí xa xí xoạn.
-Biết rồi. – Linh phẩy phẩy cái tay.
-Thì cho tụi nó đi chơi đi. – Quân nhai chóp chép cái gì đấy.
-MÀ nghe con Hy nói hôm qua con Nhi nó lạ lắm.
-LẠ làm sao?
-Ai biết.
-…
Bỏ qua những lời tán dóc của bạn bè, Phong chỉ ngồi yên ” Cậu suy nghĩ cho kĩ đi Nhi à!”
TRong khi đó…
Nhi lon ton chạy ra chạy vào nghịch từng lớp sóng biển, nhặt từng vỏ sò, vui cứ như là trẻ con mới được đồ chơi mới.
Nó chạy lại chỗ Minh:
-Nè! Đẹp không? – nó chài ra trên tay 1 cái vỏ ốc xoắn trắng tinh có lắm 1 vài hạt cát nhỏ còn ướt.
HẮn không nhìn vỏ ốc mà nhìn nó:
-Dễ thương thật!
-Đương nhiên, cái này…
-Không phải – hắn chặn họng nó – ý tôi nói cậu ý, dễ thương y như con nít.
-Hả? – nó bất giác đỏ mặt.
-Đỏ mặt rồi kìa – hắn ghì tay hắn vào má nó – dễ thương quá.
-Đừng có chọc tôi! – nó phụng phịu.
-Thật mà! -hắn quàng vai nó – vào thôi, nắng quá.
Nó cũng mỉm cười nhẹ,l tận sâu trong đáy mắt chứa đựng nỗi buồn thẳm.
Ngay lúc này nó cần phải biết trân trọng những lcu1 ở bên hắn.
Biển hôm nay vắng không 1 bóng người, 2 đứa nó ngồi dưới những tán cây rộng ở phía bên kia bãi biển, trải thảm và đặt đồ ăn thức uống lên, cái đống này là do bé Hy hôm qua đang học bài bị Nhi lôi cổ xuống bếp chuẩn bị đây mà.
-Cậu có biết là tối qua tôi vui lằm không, cứ mong tới sáng nhanh thôi! – hna81 cầm miếng bánh kẹp thịt và đưa lên cho nó.
-SAo thế? – nó cầm lấy miếng bánh và bắt đầu ăn.
-Thì đây là lần đầu tiên tụi mình hẹn hò, cậu lại còn chủ động rủ nữa, không vui mới lạ.
Tâm trạng hắn vui bao nhiêu thì nó lại cảm thấy nặng nề bấy nhiêu. Có thể là nó đang ước giây phút này dừng lại mãi mãi.
Được 1 lúc sau, như nhớ ra cái gì đấy, hắn quay qua nó:
-MÀ..cậu với thằng Phong không có gì đấy chứ?
-Có gì là có gì? – nó vừa ăn vừa hỏi lại.
-Thì chẳng phải hôm qua cậu đi với hắn àm bỏ tôi sao? 2 người đi đâu vậy? – nhắc đến đây tự nhiên máu trong người hắn sôi lên sùng sục.
-Về nhà hắn.
-CÁi gì? – hắn hét lên làm nó giật bắn mình – về nhà hắn làm gì?
-Ờ thì…hắn trả lại cuốn tập cho tôi thôi mà. – vận dụng trí não, cuối cùng nó cũng nói ra được 1 lí do.
-Trả cuốn tập? – hắn nghi ngờ.
-Thật đấy, hôm bữa hắn mượn của tôi quên trả mà sắp kiểm tra nên mới phải về nhà hắn lấy. – nó nói àm mồ hôi đổ lã chã.
-Nhưng chẳng phải cậu nói có chuyện quan trọng hắn mới kêu cậu đợi sao?
-Ờ thì đó là chuyện quan trọng đó.
Rồi tự nhiên hắn ghé sát mặt hắn vào mặt nó, nâng cằm nó lên:
-Cảnh cáo lần đầu, cậu mà ngoại tình thì chết với tôi đó!
Dứt lời hắn đặt lên môi nó 1 nụ hôn nhẹ.
Nó e dè hỏi:
-Nếu như…1 ngày…tôi bỏ cậu và quen với người khác thì sao?
HẮn giật mình với câu hỏi của nó:
-Cậu đang nói gì vậy?
-Nếu như thôi.- nó đáp gấp.
-Thì lúc đó – hắn nói – tôi sẽ giết cả cậu lẫn cái thằng kia (hehe dám k anh). MÀ sao cậu lại hỏi thế?
-Không có gì. – nó quay mặt sang hướng khác.
Buổi chiều, mặt trời đỏ lặn phía xa chân trời tạo nên 1 hoàng hôn lãng mạn, hắn cma62 tay nó chân trần đi dọc bờ biển, lớp sóng vỗ rì rào, cảm giác hạnh phúc, nó sẽ mãi nhớ về khoảnh khắc này.
Kết thcu1 1 ngày hẹn hò thật vui vẻ, hắn đưa nó về, tới cửa nah2 nó, hắn hôn nhẹ lên trán nó:
-Ngủ ngon nha, tôi về đây, mai gặp lại.
Rồi hắn xoay người định đi nhưng bị nó kéo tay áo lại, nó nhìn hắn, đôi mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt lên được.
-Sao thế? – hắn thắc mắc.
-Cậu…có thể ôm tôi không? – như 1 lời cầu xin, nó khẩn khoản nói.
-Hả?
Chưa để cho hắn hết ngạc nhiên, nó đã chạy tới và ôm caht85 lấy eo hắn, thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn.
Hắn cũng vòng tay ôm lại nó, vẫn chưa hết ngạc nhiên:
-NÀy, cậu có biết hôm nay cuậ lạ lắm không hả?
Nó không nói gì, dụi dụi cái đầu vào ngực hắn, nó muốn cảm nhận thêm 1 lúc nữa.
-Có chuyện gì xảy ra với cậu à? – hắn hỏi tiếp.
Nó đáp gọn, không đúng chủ đề:
-1 lúc thôi…
Đúng 1 lúc sau, nó đẩy hắn ra:
-Cậu về đi!
-Bây giờ lại đuổi à?
Nó im lặng nhìn bóng hắn khuất hẳn, đôi chân nó khụy xuống, giọt nước mắt lăn trên má nó, bờ môi run run:
-Phải làm sao đây…? Mình…không có can đảm để nói chia tay với cậu ấy…phải làm sao mới tốt đây?…Mình không muốn mất cậu ấy mà…