Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 21
Nhi tụt xuống khỏi lưng Minh, nó ngạc nhiên khi thấy Hải đang đứng trước cửa nhà nó:
-Anh tới chơi hả? Sao hông vào nhà đứng đây làm gì thế?
Đáp lại Nhi là 1 sự lạnh lùng vốn chưa hề có ở Hải:
-2 người đi chung à?
Nhi lúng tung, khập khiễng bước lại gần Hải:
-À…thật ra là chân em đang bị đau nên cậu ta cõng thôi.
-Chân em bị sao thế?
-Bị té thôi.
-Không sao chứ?
Nó khẽ gật đầu:
-Mà anh tới có gì không?
Hải lôi điện thoại của Nhi ra:
-Này!
-Của em mà…sao…?
-Hôm qua Hoa giữ quên đưa lại cho em.
-À!
Rồi nó quay sang Minh:
-Cậu về được rồi đấy.
-Không cần phải đuổi đâu.
Rồi nó lại quay sang Hải:
-Anh có vào không?
-Không, anh về luôn.
Nhìn vẻ mặt cứ là lạ của Hải khiến nó không thể nào không nghi ngờ được:
-Anh…giận hả?
-Không.
Hải đi thẳng về phía cầu thang, Minh cũng đang đi tới đấy, trước Hải mấy bước.
Nhi nhìn theo, đoán chắc là anh giận rồi, nó đóng cửa đi vào nhà mang theo sự mệt mỏi.
Khi 2 anh chàng nhà ta xuống tới lầu trệt.
-Minh!
Hải gọi Minh sau 1 hồi 2 anh em im lặng.
Hắn quay người lại, mặt đối mặt.
Anh lạnh lùng hỏi:
-Mày thích Nhi thật đấy à?
Minh không nói gì, quay mặt sang hướng khác.
-Thật không? – Hải hỏi tiếp.
Hắn quay người lại nhìn anh:
-Em xin lỗi.
-Vậy là thật à?
Hắn khẽ gật đầu.
Ngay sau cái gật đầu của hắn là 1 cú đấm siêu chuẩn của Hải giáng lên khuôn mặt cực đẹp của Minh.
Hắn quẹt máu trên miệng:
-Đau đấy.
Hải không nói gì.
Và
Bốp
Minh trả lại cho Hải cũng là 1 cú đấm cực mạnh:
-Em…từ hôm nay em bắt đầu tuyên chiến với anh.
Hải lấy ngón tay cái chùi máu miệng:
-Tuyên chiến?
-Em…sẽ giành lại Nhi từ anh.
Cả 2 nhìn nhau sấm chớp cứ thế nổ đùng đùng trong khi ngoài trời đang rất đẹp & thơ mộng ( nắng thấy pà cố mà thơ mộng nỗi j` ).
Để xem Minh có được Nhi không nhé????????????????????????
Trời chập choạng tối.
-Ngoại ơi, sao con Hy chưa về?
Nhi nhảy xuống bếp ăn chấm mấy miếng sườn ngoại mới chiên còn nóng hổi.
Ngoại thấy thế đánh vào tay nó:
-Con gái con nứa mà thế hả?…Ờ, mà giờ này đáng lẽ nó phải về rổi chứ, hôm nay nó đâu có đi học thêm đâu.
-Có khi nào nó la cà ở đâu rồi không?
-Nó không có như mày đâu.
-Con sao chứ?
Nó lon ton chạy tới phía ti vi:
-Tới phim rồi.
Ngồi trước màn hình ti vi mà nó không thôi nghĩ tại sao con em nó lại chưa về, trễ quá rồi còn gì?
Tronger lại tiếp tục phát, điện thoại nó không ngừng rung.
Nó cầm lên, số lạ hoắc lạ huơ.
-A lô?
+Chào Lê Thanh Nhi.
Nó nhăn mặt, thô lỗ hỏi:
-Ai?
+Quên nhanh thế?
“Nguyễn Thế Hùng??” nó nghĩ chỉ có thể là hắn mới có cái giọng đê tiện như thế.
-Hùng?
+Chuẩn.
-Có gì không?
+Mày có thắc mắc tại sao con em mày chưa về không nhỉ?
Nó nhíu mày:
-Em?
+Mày tính giấu nguyên trường này con bé Lê Thiên Hy lớp 10A1 là em mày à?
Nó giật mình ” làm sao hắn biết con bé??????”