Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 11
Đánh trống, cả đám chán nản lết xác lên lớp….
Đi được khoảng 10 bậc cầu thang thì bỗng có mấy thằng con trai chạy từ trên xuống, va vào Nhi khiến nó trượt chân té xuống.
6 người hốt hoảng chạy xuống dưới.
Đám con trai kia chỉ xin lỗi rối rít rồi chạy tiếp.
Nhi cảm thấy tay trái & mắt cá chân của nó đau, còn bị trầy trên đầu gối. Nó đứng lên không được.
Tài vội chạy đến nhưng bị Minh gạt ra:
-Tránh ra!
Minh bế xốc Nhi lên mặc kệ cho nó đang giãy nảy:
-Buông ra, bỏ tôi xuống.
-Im lặng.
Nhi nín thinh, Tài hỏi:
-Mày đưa Nhi đi đâu đó?
-Phòng y tế, vậy cũng hỏi.
Nhi bị Minh bế, nó ngước mắt lên định chử.i sao lại tùy tiện đụng vào người nó thì nó chợt thấy khuôn mặt đang rất lo lắng của hắn. Lòng nó trùng xuống.
Cả đám đi theo vào phòng y tế.
Quỳnh cũng đi theo với khuôn mặt sắc lạnh không thể tả.
-Nhi có sao không cô?
Tài hỏi cô y tế, bà ta nhìn Tài, Minh, Quân với ánh mắt hình trái tim đỏ chót và ước sao mình nhỏ lại 20 tuổi. ( già mà còn ham trai ).
-À, chỉ bị trật khớp thôi.
Bà ta nắn nắn tay & chân Nhi. Nó thấy đau nhưng không la.
-Còn cái đầu gối?-Minh lên tiếng.
-Không sao đâu. tôi đã sát trùng rồi.-Bà ta nhìn Minh mà chảy nước miếng- Các em có thể lên lớp được rối.
Minh đỡ Nhi:
-Để tôi đưa cậu lên.
-Không cần đâu.-Nhi khẽ đẩy Minh ra.
-Vậy để tôi, mọi người về lớp đi.-Tài chạy lại phía Nhi.
Minh nhìn Tài dìu Nhi mà máu trong người không ngừng sối sùng sục, mặt thì tối sầm lại.
Quỳnh nhìn Minh, 2 tay nó siết chặt.
6h sáng thứ 7…
8 bản mặt quen thuộc: Hải, Nhi, Minh , Quỳnh, Quân, Linh, Tài & Hoa đang đứng đợi xe khách tới để chuẩn bị hành trình về quê Tài chơi trong 2 ngày thứ 7 & chủ nhật mới được Tài thông báo ngày hôm qua.
Ở trên xe, Nhi tựa đầu vào vai Hải ngủ ngon lành mà không biết là dãy ghế đối diện đang có 1 cặp mắt đang nhìn mình ” tình thương mến thương biết bao” và 1 cặp mắt lạnh xì nước từ trong tai. Vâng, đó chính là Minh & Quỳnh…
Minh, hắn đang hối hận. Biết thế lúc đó hắn không gọi điện cho Nhi & bảo hãy làm bạn gái của anh Hải đi. Để bây giờ hắn luôn phải khó chịu, đôi lúc là ghen tuông khi cứ nhìn Hải và Nhi gần nhau.
Quỳnh khẽ đưa tay lên che mắt Minh đang nhìn về phía Nhi, Minh quay lại, mặt Quỳnh lạnh như đá mới lấy ra từ trong tủ lạnh:
-Tôi mới là bạn gái của cậu, đừng nhìn ai ngoài tôi…
Minh ngạc nhiên:
-Cậu đang nói gì vậy?
Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Minh, nói đủ để cho 2 đứa nghe mà không có lỗ tai thứ 5 chen vào ( Minh & Quỳnh đã có 4 lỗ tai gòy ):
-Cậu thích Nhi…đúng không?
Minh sững người trong 2s rồi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại:
-Đừng ở đó mà nói nhảm nữa, ngủ đi.
Quỳnh nhìn Minh 1 hồi cũng dựa đầu vào cửa sổ, nhìn ra ngoài có những ngôi nhà, cây cối, xe cộ đang chuyển động, lòng nó như thắt lại…
-Woa! Tới rồi sao? Quê Tài đúng đẹp thật đó.
Nhi thốt lên sau khi rời khỏi chuyến xe từ TP.HCM đến Đồng Nai.
Một con đường đất đỏ khô có những bụi cỏ 2 ven đường xanh tươi. Bên dưới là những cánh đồng lúa xanh mơn mởn chờ ngày thu hoạch. Phía xa là 1 gốc đa lớn có tiếng người dân đang rôm rả cười đùa ( huhu chưa tới Đồng Nai bao giờ nên không biết cảnh ra sao nên tả đại, thông cảm!). Gió khẽ lướt qua kẽ tóc dài mới gội hồi sáng vừa khô chưa kịp cột lên của Nhi khiến tóc nó bay lên đủ khiến cho tim 3 chàng trai đập không điểm dừng ( đoán coi 3 tên nào nház).
-Bây giờ mình về nhà ông ngoại Tài hả?
-Ừm, còn chỗ nào đâu.
-Nhưng mình đông người thế này tự nhiên vào nhà ông cậu có ổn không?
-Càng nhiều người tới ông càng thích vì trước giờ ông chỉ ở 1 mình thôi mà.
-VẬy thì đi lẹ thôi, đói bụng quá.
-Con Nhi này, tối ngày chỉ biết ăn.
Hải xách ba lô cho Nhi, nó thì thong dong đi trước vô tư nhìn đáng yêu biết bao.
Tới chỗ cây đa, 8 đứa cùng chào các cô bác ở đó, lướt qua họ khen những cô gái chàng trai thành phố xuống chơi đẹp trai đẹp gái biết bao, còn Tài thì chẳng xa lạ gì với họ cả.
-Ông ngoại.
Tài cất tiếng gọi khi bước vào cổng của 1 ngôi nhà nhỏ xinh xinh có dây leo bám trên tường. Nhà nhỏ nhưng đất rất rộng, còn có cả 1 vườn rau phía sau nhà.
-Tài mới về đó hả? Những người này là bạn con à?
Ông ngoại bước ra không thể che giấu hết niềm vui sướng khi đứa cháu về thăm, vui hơn nữa khi có những ngưới bạn.
-Chúng con chào ông.- Cả đám đồng thanh.
-Thôi được rồi, ra giếng rửa chân tay đi rồi còn vào nhà.
“RẦM”
Nhi đi được mấy bước bỗng trượt chân té, tại sân đang ướt.
Nhưng…sao không thấy đau. Nó khẽ mở mắt ra, một vật gì đó rất ư là mềm ở phía dưới người nó. Giật mình, nó bật dậy, là Minh. Khi thấy Nhi trượt chân, hắn định kéo Nhi lại nhưng không ngờ cũng bị trượt té luôn.
-Cậu không sao chứ?
Nhi hỏi, Minh ngồi dậy:
-Không sao.
Hải nhìn Minh đầy ẩn ý, Quỳnh vẫn là khuôn mặt sắt thép mới từ lò nung ra còn ửng hồng, rất nóng.
Tài thì bước lại đẩy Nhi về phía cái giếng.
3 đứa còn lại nhìn nhau không nói gì.
Khi ăn cơm trưa xong, chúng nó kiếm trò gì đó chơi mà không ngủ.
-Way, đi bắt ốc ăn tự mình nấu ăn đi.-Quân bùng phát ra ý kiến.
-Huh?
-Sao? Không được à?
-Được chứ, ra cái ao kia là 1 mớ ốc đấy.
-Nhưng Nhi không ăn được ốc.-Hải, Linh & Hoa đồng thanh.
-Oầy, không biết ăn ốc á?- Minh giễu.
Nhi liếc Minh rồi nói:
-Không sao đâu, nhìn mặt mấy người là biết hiện lên 2 chữ thèm ốc rồi, đi thôi.
-Nhưng còn em?
-Ừ thì…
Tài bỗng đứng dậy:
-Chúng ta kiếm cái gì cho Nhi ăn trong khi mình ăn ốc là được.
-Cái gì?
-Thì đi…hái trộm xoài của ông Sáu bên kia mương.
-Huh?
Tài lại ngồi xuống:
-Thôi, bây giờ như thế này, chúng ta phân công nhau làm việc đi. Có 8 người đúng hông, 4 người sẽ đi bắt ốc, 2 người đi kiếm củi về nấu ốc, 2 người sẽ đi hái trộm xoài, nhiệm vụ này không được để ai bết, ông 6 khó lắm, biết 1 cái là ăn cám cả đám, ai xung phong đi hông?
Bầu không khí im lặng với 7 cặp mắt đang nhìn Tài cùng tiếng chim kêu.
-Không ai sao?
Lại nhìn, lại chim kêu.
-Grừ…Tôi không đi đâu.
-Chỉ có mình cậu biết nhà ông ấy thôi, quê cậu mà cậu đi đi.
-Không.
-SAo thế?
-Ừ thì hồi nhỏ tôi có thiện cảm không tốt lắm với ông ấy.
-Nhưng chúng tôi đâu biết nhà?
-Tôi chỉ cho.
Nhìn nữa, chim kêu nữa.
TÀi phát điên:
-Được rồi, tôi sẽ đem giấy ra, ghi xem ai bốc trúng nhiệm vụ nào nhé, cái này là công bằng, hà hà…
TÀi cười gian xảo, chạy vọt vào nhà.
Một lúc sau Tài chạy ra với 8 mẩu giấy nhỏ trên tay:
-Trộn đi, không lại kêu tôi ăn gian.
Lần lượt từng đứa từng đứa bốc không ngừng chuẩn bị tinh thần cho việc đứng tim sắp xảy ra.
-Cái gì?
Minh và Nhi đồng thanh tập 1.
-Sao thế?- Cả đám quay sang hỏi.
-SAo tôi phải đi hái xoài chứ?- Đồng thanh tập 2.
-2 người đi hái xoài sao?
Minh nhìn Nhi, Nhi nhìn Minh, đồng thanh tập 3:
-Tôi không đi.
Hải chen vào:
-Anh đi cùng Nhi cho.
Ngay lập tức, Quân, Hoa & Linh quay sang nhìn Hải với ánh mắt lựu đạn ” trìu mến ” hơn bao giờ hết, khogn6 hẹn mà cùng noi:
-Ai bốc trúng cài gì thì làm đi, không bàn cãi.
Nhi và Minh khó chịu, 1 hồi sau thì lững thững bước theo Tài đến nhà ông 6 và nói tỉnh bơ:
-2 người tự tìm cách vào nhà rồi hái xoài trên cái cây kia nhaz – chỉ lên cái cây xoài cao vút phía sau bờ tường trắng -tôi đi bắt ốc với Linh, Hoa & Quân đây, bye bye.
Tài bỏ đi để 2 đứa lại với cái nhìn căm thù đến tận xương tủy…grừ…
Minh quan sát bức tường:
-Không còn cách nào khác là phải trèo thôi.
-Hả?-Nhi thốt lên-nhưng tường cao như vậy thì làm sao tôi trèo được.
Minh nhìn từ đầu xuống chân Nhi:
-Đồ lùn, đứng ngoài đi, tôi vào cho.
Nhi xị mặt, nó ghét nhất ai bảo nó là lùn.
MẶc dù đúng là so với chiều cao 1m83 của Minh thì Nhi chỉ có 1m57.
” Tên khốn, mi tưởng mi cao hơn ta thì mi chảnh vậy huh? ”
-Không tôi cũng sẽ vào.
Nhi dứt khoát, Minh cười khẩy:
-Được thôi, đồ lùn như cậu thử xem có trèo qua khỏi bức tường không? Chỉ sợ cậu không trèo qua được làm náo loạn khiến cho chủ nhà thức giấc ra bắt 2 đứa thôi.
Mỉa mai xong Minh nhảy lên, bám víu lấy thành tường rồi ngồi chõm chẹ trên tường từ hồi nào chỉ cần nhảy xuống 1 cái là vào được nhà. Hắn nhìn xuống:
-Thấy cao có lợi chưa…? Huh?
Minh hết sức bất ngờ há hốc mồm khi thấy Nhi đang vào 1 cách dễ dàng hơn bằng…lỗ chó.
Nhi vào dược rồi đứng dậy phủi tay nhìn Minh vừa nhảy xuống cười:
-Tôi lùn thì tôi đi bằng cách này đó, thấy lùn có lợi chưa?
-Im lặng đi, ông 6 ông 7 gì đó ra là chết đó.
2 đứa quan sát tình hình xung quanh, thấy không có ai.
Minh phi vọt trên cây ngồi từ lúc nào.
Trên đó mà hắn cũng ra sức chọc Nhi:
-Đồ lùn chắc không leo nổi cái cây này đâu nhỉ?
Một lần nữa Minh kích vào lòng tự ái của Nhi.
Nó nhảy lên đu vào 1 cái cành thấp nhất rồi theo thân cây tréo vọt lên trước sự ngỡ ngàng của Minh.
-Đừng khinh thường người lùn nhé.
Minh và Nhi bây giờ đang ở trên 2 cái cành xoài có thể trụ được sức nặng của chúng, cách mặt đất không xa, chỉ khoảng 2m rưỡi.
Nhi sáng rực mắt khi thấy kế bên mình có 1 em xoài cực to nhìn rất ngon. Nó đưa aty ra hái lấy vô tình làm rung cây.
Bỗng có 1 ngừi đàn ông khoảng 60 đi từ trong nhà ra.
Minh và Nhi hốt hoảng nhìn nhau rồi nhanh chóng bứt lẹ 2 cái lá cầm 2 tay che mặt, có nghĩa là 2 mặt 4 lá. Thực tình mà nói thì che cũng như không, chúng nó che mặt mà để lộ 2 thân người đang ngồi trên cành như thế thì…
Phù…may là người đàn ông đó không nhìn lên cây mà lại đi vào nhà lại ( rãnh nhề???? )
MẶt Nhi ali5 bừng sáng, vỗ vai Minh:
-Đằng sau cậu có 2 trái kia ngon kìa, hái đi.
Tụi nó tụt xuống cây với sản phẩm thu được là 7 trái xoài đang được nằm trên áo của Minh
Nhi chui ra khỏi lỗ chó trước. Minh lăn từng trái xoài ra rồi cũng chui ra theo, không dại gì mà trèo tường.
2 đứa nó mỗi đứa cầm 3 trái cười đắc thắng vì nhiệm vụ đã được hoàn thành mà không ai phát hiện.
Một giọng nói phía sau bức tường:
-Rõ ràng mình thấy có ai vào nhà mình mà.
Vâng, đó là chủ nhà vừa đi ra cũng là lúc chúng nó vừa chui ra.
2 đứa khẽ cười xảo trá rồi quay lưng đi về.
5′ sau…
-Này, đường này đúng hông mà sao tui thấy nó hổng quen tí nào hết .
Nhi nói.
Minh nhìn qua nhìn lại.
-HAy là cái dường ngược với đường hồi bãy mình đi, quay lại đi.
Nhi lững thững theo Minh quay lại.
10′ sau…
-Tôi đã nói không phải đường này mà. -Nhi quát.
-Cậu nói hồi nào chứ?
-Hồi nãy đó thôi, vậy mà cậu kêu là tin cậu đi, giờ sao về đây.
-Thì vòng lại đường hồi nãy.
15′ sau…
-Không phải đường này…
30′ sau…
Nhi bỗng ngồi bệt xuống đất:
-Không đi nữa mỏi chân quá, đường nào cũng lạ, lạc rồi, cậu gọi cho Tài đi.
Thiệt tình từ nhà ông ngoại Tài đến chỗ này cụng chỉ vài trăm mét mà rụi này cũng lạc được, Tài dẫn đường 1 lần nhưng Minh thì không để ý đến đường mà cứ nhìn Nhi, Nhi thì đầu óc hay chính xác hơn là trí nhớ không được tốt cho lắm nên không nhớ được.
Minh lôi điện thoại ra:
-Chết tiệt, hết pin rồi.
Minh bực bội, Nhi la lên:
-Cái gì?
-Gì cái gì, lôi điện thoại cậu ra.
Nhi gật đầu lục lục trong túi nhưng:
-Làm sao đây,tôi…không đem…
-Ashiiiiiii con nhỏ ngốc này, có cái điện thoại mà cũng không đem nữa.
Nhi xị mặt xuống, tại nó quên chứ bộ.
Minh nhìn lên trời:
-Sắp mưa rồi…
-HẢ?
Nhi nhìn lên trời, tối thật, chắc sắp mưa lớn. Nhi nhăn mặt:
-LÀm sao đây, chúng ta lạc rối, không có điện thoại sao gọi cho Tài.
Nhìn đi nhìn lại, 2 đứa nó đang ở trên 1 cánh đồng hoang không 1 ngôi nhà thì kiếm đâu ra người mà giúp. Kể ra tụi này đi tới đây cũng hay thật.
Bỗng…….rào…..
Cơn mưa ập đến, Minh kéo Nhi vào 1 gốc cây gần đó nhưng không tránh được những giọt nước tuôn qua từng kẽ lá. Minh nhìn xung quanh:
-Tới đó đi…
Minh chỉ vào 1 cái nhà hoang ở phía bân kia cách cái cây chúng đang đứng chỉ vài bước chân. Chậc, sao bây giờ mới thấy?
[ T/g xin trả lời là đứng ở cái cây này mới thấy được vì đứng bên kia có mấy cái cây khác che rồi ]
Nói rồi Minh chùm cái áo sơ mi đang khoác trên người lên đầu Nhi và 2 đứa cùng chạy về phía ngôi nhà.
Tới nơi, do trời mưa to quá nên áo Minh ướt hết, Nhi thì không sao vì đã có Minh che chở, những lúc này sao mà Nhi thấy niết ơn Minh thật.
Minh bỗng cởi 1 cái áo sơ mi đang khoát và 1 cái áo thun mặc ở trong ra trước mặt Nhi.
-Áaaaaaaaaa…….sao cậu lại cởi áo ra ha?
Nhi đỏ mặt quay sang chỗ khác. Minh vắt áo lên thành cửa sổ:
-Áo tôi ướt rồi thì cởi ra cho nó khô, không lẽ cậumuon61 tôi mặc đồ ướt để bị cảm sao?
Nhi từ từ quay kại, tim đập thình thịch.
” Thân hình cũa hắn nhìn cũng rắn chắc đó chứ, quyến rũ quá , ax…mình bị gì vậy? ”
Nhi nghĩ rồi lại quay sang chỗ khác, mặt nóng ran hỏi:
-Bây…bây giờ chúng ta làm sao? trời sắp tối rồi.
-Thì chúng nó đợi thấy mình không về thì sẽ đi kiếm thôi.
Nhi ngồi xuống, 1 ngôi nhà hoang rộng bốn bề chỉ có những đồng đổ nát……….