Đọc truyện Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy – Chương 57Cô Ấy Vừa Có Tiền Vừa Có Anh Ấy –
Diệp Phồn Tinh với hết thảy phát sinh hoàn toàn không hay biết, lúc này cô vừa ăn xong bữa sáng, chuẩn bị tới trường.
Không nghĩ tới vừa ngồi vào xe thì cha già nhà mình cũng mở cửa bước vào.
Diệp Phồn Tinh: “?”
“Ba đưa con đi.” Diệp Tấn Thành đi công tác mấy ngày trước, nửa đêm qua vừa trở lại, lúc này sắc mặt còn vương mỏi mệt.
Nhưng thân là một kẻ cuồng công tác, hàng năm đều tăng ca ở công ty phát triển sự nghiệp, chút mệt mỏi này với ông không tính là gì. Ông rất nhanh điều chỉnh trạng thái của bản thân, nói với Diệp Phồn Tinh: “Thuận tiện tâm sự với con về người bạn cùng bàn Lộ Thâm kia.”
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh biết mình không tránh khỏi một kiếp, nhưng không nghĩ tới cha già nhà mình lại bức thiết như vậy.
Cô biệt nữu nhìn ông, nói thầm: “Chuyện này nói lúc nào mà chả được ạ, cần gì phải nói bây giờ. . . Ba vẫn là về ngủ bù đi, trên mắt treo hai cái quầng thâm, xấu lắm.”
Lời này của cô cũng không hay lắm, nhưng Diệp Tấn Thành lại nghe ra quan tâm khó có được. Trong nháy mắt ông ngẩn người, mặt mày trở nên nhu hòa, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên. Nhưng nghĩ tới Lộ Thâm, tươi cười ông cứng lại.
“Ba đã một đống tuổi rồi, xấu hay đẹp còn quan trọng gì.”
Diệp Tấn Thành nghiêng đầu nhìn cô bé con trong bất tri bất giác đã trưởng thành thành một thiếu nữ, tư vị trong lòng đủ loại.
Ông ngừng một chút, tận lực nói chậm lại: “Nhưng con tuổi còn nhỏ, hẳn là còn nhiều lựa chọn, đừng chỉ nhìn thấy một người khuôn mặt không tệ lắm liền không chịu nổi đi theo.”
Đổi lại là khi trước, ông khẳng định sẽ xụ mặt nói thẳng “Lộ Thâm và con không phải người cùng một thế giới, về sau không được lui tới với nhau nữa” nhưng hiện giờ lại học hàm súc. . .?”
Diệp Phồn Tinh hơi ngoài ý muốn —— sau chuyện Ôn Trác Vũ cha già nhà cô càng ngày càng khác trước.
Đương nhiên, thay đổi không ngừng không chỉ có ông, mà cô cũng không còn tâm thái bén nhọn như trước đây.
Thêm nữa có Đồng Mỹ Lệ ở giữa điều hòa mọi thứ cùng thời gian qua đi, quan hệ hai người từ thù hận xa cách cuối cùng cũng có một chút cảm giác cha con.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Diệp Phồn Tinh rất thích loại thay đổi này. Lại nghĩ trong ấy hết thảy đều là công lao của Lộ Thâm, trong lòng cô bỗng dưng ngọt ngào, đôi mắt cũng không tự chủ được cong lên.
“Ba nói đúng, con còn trẻ, tương lai có khả năng còn gặp được nhiều nam sinh ưu tú hơn nữa, nhưng làm sao đây? Dù người khác có ưu tú, con cũng chỉ thích mình anh ấy.”
Diệp Tấn Thành hoàn toàn không nghĩ cô sẽ thoải mái thừa nhận tâm ý của mình: “. . .!!!!”
Mặt ông đen xì, nhịn không nổi: “Một cô gái nhỏ như con thì hiểu cái gì là thích cơ chứ! Huống chi điều kiện của thằng nhóc kia như vậy căn bản không xứng với con.”
Con gái ông đáng giá có được người đàn ông tốt nhất trên đời.
Thằng nhóc Lộ gia phẩm hạnh không tồi nhưng gia cảnh quá kém, thứ phải gánh vác quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể cho nửa kia của mình cuộc sống giàu có an nhàn, ông làm sao bỏ được con gái, để cô theo hắn chịu khổ?
Mặt khác hai người tuổi đều còn nhỏ, tâm tính chưa định, tư tưởng chưa đủ thành thục, ai biết được Lộ Thâm đối với con gái ông có phải hứng khởi nhất thời hay không?
Liệu có cô phụ một mảnh tình cảm của cô hay không?
Nghĩ đến tính tình con gái và mẹ cô đều kiêu ngạo hiếu thắng như nhau, Diệp Tấn Thành đau đầu không thôi, đồng thời trong lòng có chút kinh hoàng.
Cố tình ông lại không dám như trước kia lạnh lùng ra lệnh cho cô, bắt ép cô chặt đứt mối quan hệ của cô và Lộ Thâm, miễn cho cô tức giận, quan hệ thật vất vả mới chữa lành giữa hai người lại lần nữa xuất hiện vết rách. . .
“Con yêu đương với anh ấy, anh ấy xứng hay không xứng với con, chỉ có mình con mới biết.”
Tại thời điểm Diệp Tấn Thành không biết nên tiếp tục khuyên bảo con gái thế nào, Diệp Phồn Tinh dẩu miệng nói tiếp: “Hơn nữa, Lộ Thâm người ta ngoài gia cảnh không tốt thì còn điểm nào thua con chứ? Diện mạo, tính cách, thành tích, nhân phẩm. . . Cũng là ánh mắt con tốt cộng thêm ra tay nhanh, nếu không nam sinh ưu tú như vậy, còn không nhất định có thể để ý đến con đâu.”
Diệp Tấn Thành: “. . .”
Diệp Tấn Thành bị lời này kích thích đến mức thái dương nhảy thình thịch.
Ông nguyên bản cho rằng con gái thích Lộ Thâm cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn có hảo cảm với hắn —— rốt cuộc thời gian cô chuyển tới Nhị Trung không dài.
Nào biết được trái tim cô đã treo lên người Lộ Thâm, theo ý tứ cô, quan hệ hai người rất có thể đã là quan hệ bạn trai bạn gái!
Chuyện này ngoài sức tưởng tượng của Diệp Tấn Thành, ông xoa thái dương, miễn cưỡng áp xuống đau lòng và phẫn nộ khi “cải trắng nhà mình thật vất vả nuôi lớn lại bị heo ăn”, nói: “Các người đã bên nhau bao lâu?! Thằng nhóc kia đã làm gì con rồi?!”
Diệp Phồn Tinh sớm nghĩ xong biện pháp ứng phó với cha già nhà mình, lúc này cũng không do dự, chớp mắt đã bày ra bộ dáng nhất định phải có được nói:
“Chúng con vẫn chưa bên nhau, tuy nhiên con đã thổ lộ với anh ấy rồi. Ban đầu anh ấy cảm thấy chúng ta không thích hợp, từ chối con. Nhưng con không chịu hết hy vọng, luôn quấn lấy anh ấy, sau đó anh ấy bị con cuốn không thoát được, liền nói phải đợi thi đại học xong mới cho con đáp án.”
“Đây là lí do vì sao gần đây con chăm chỉ nỗ lực học hành như vậy —— con muốn vào cùng một đại học với anh ấy, dù cho thi đại học xong mà anh ấy từ chối con, con cũng vẫn có thể tiếp tục quấn lấy anh ấy. . . Hừ, nói thế nào đi nữa thì con sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.”
Diệp Tấn Thành không ngờ sẽ nghe một bài như vậy, toàn não bộ đình trệ.
Không đúng, nói nửa ngày hóa ra con gái nhà mình mới là heo ăn cải trắng nhà người ta ư????
. . . phi phi phi, con gái nhà ông mới không phải heo!
“Con lớn từng này rồi chưa từng thích một ai, ba, ba ngàn vạn đừng kéo chân sau con, bằng không con sẽ không bao giờ để ý tới ba.”
Hai mắt Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm cha già, tiếp tục nói: “Hơn nữa là con người, đặc biệt là người trẻ tuổi chúng con, tâm lý phản nghịch rất nặng, hiện tại con mới chỉ muốn theo đuổi Lộ Thâm, nói chuyện yêu đương không biết bao giờ sẽ chia tay với anh ấy.”
“Nếu ba không đồng ý, một hai phải ngăn cản con, tâm lý phản nghịch của con trỗi dậy liền không phải anh không gả[1], đến lúc đó vào đại học, con một tay kéo chồng một tay ôm con trai. . .”
[1] nguyên văn là phi quân không gả.
“Đủ rồi!” Diệp Tấn Thành mặt đen trừng cô con gái nói càng ngày càng kì cục nhà mình, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Ba có thể không ngăn cản con, nhưng con phải đồng ý với ba không được xằng bậy!”
Cái gì mà chồng với chả con, không phải anh không gả, Diệp Tấn Thành nghĩ lại mà muốn bùng nổ.
Mục đích Diệp Phồn Tinh muốn đã đạt được, tâm tình rất tốt, cô chớp mắt, giả vờ giả vịt thở dài nói: “Yên tâm đi, dù con có muốn xằng bậy, người ta cũng chưa chắc phối hợp. Ngài không biết trước đây anh ấy trốn con có bao nhiêu lợi hại đâu, lúc đó còn có một khoảng thời gian không về nhà. . .”
Cô như giả như thật oán giận, bởi vì duy trì nhân thiết tùy hứng kiều man[2], trong giọng nói khó có được lộ ra vài phần thân mật.
[2] ngạo kiều, bắt nguồn từ tiếng Nhật, hình dung thái độ bình thường cao ngạo nhưng dưới tình huống đặc biệt sẽ trở nên thẹn thùng.
Diệp Tấn Thành nghe mà tâm tình phức tạp.
Tốt xấu cũng là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, liền tính ban đầu bị Diệp Phồn Tinh xuất kỳ bất ý[3] hù dọa đôi chút, nhưng sau khi lấy lại được tinh thần, ông làm sao không nhìn ra Diệp Phồn Tinh đang cố ý nói như vậy để khiến ông thả lỏng cảnh giác với Lộ Thâm.
[3] Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử 孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý” 攻其無備, 出其不意 (Kế 計). § Sau dùng “xuất kì bất ý” 出其不意 chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
Vì vậy mà tâm trạng vốn trầm trọng của Diệp Tấn Thành càng thêm nặng nề, nhưng ông không nói thêm gì khuyên cô từ bỏ, không nên thích Lộ Thâm nữa —— thái độ của con gái khiến ông nhận ra cô thích Lộ Thâm tới nhường nào. Nếu ông phản đối nữa thì chỉ làm hỏng tình cảm cha con mà không giải quyết được vấn đề gì.
Hơn nữa, lời cô nói cũng không hẳn là sai, ít nhất Lộ Thâm từng từ chối cô, cùng vì vậy mà trốn tránh cô, những việc này đều là thật, bằng không cô cũng không nói kỹ càng tỉ mỉ, trong giọng nói còn tỏ rõ ủy khuất chân thật như vậy.
Nghĩ thế, Diệp Tấn Thành cảm thấy Lộ Thâm còn tính là tự mình hiểu lấy, đồng thời còn có chút mâu thuẫn khó chịu.
Con gái ông xinh đẹp, ưu tú như vậy, chủ động buông tự tôn theo đuổi thằng nhóc kia, mà hắn còn không cảm kích? Thằng nhãi họ Lộ kia mắt mù hay gì!
. . . Thôi, chuyện này vẫn nên từ từ mưu tính, tóm lại là vẫn còn thời gian.
Diệp tổng trong sự nghiệp gặp khó khăn lớn hơn cũng không loạn thất bát tao như hiện tại, ông trầm mặc rối rắm một lúc lâu, mới nhận mệnh nhìn cô con gái vẫn còn lải nhải, ý đồ dời lực chú ý của ông: “Được, con muốn làm gì thì làm, chỉ là. . .”
Nhớ tới vợ trước vì hậm hực ra đi, Diệp Tấn Thành muốn nói lại thôi, khẽ thở dài: “Đồng ý với ba, dù thích thằng nhóc kia cũng không được phép làm ra chuyện ngu ngốc được không? Trên đời này không có ai quan trọng hơn bản thân con cả.”
Người đàn ông vui buồn không hiện lên mặt vẫn như cũ không lộ ra nhiều biểu cảm, nhưng trong ánh mắt sâu thảm lại lập lòe bất đắc dĩ tựa yêu chiều tựa lo lắng.
Diệp Phồn Tinh vốn dĩ âm thầm đắc ý lừa ông thành công thấy vậy thì ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu rõ cái gì. Trái tim cô run rẩy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
“. . . Vâng.”
Cô không tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thân thể căng thẳng không tự chủ thả lỏng, khóe miệng cong lên.
***
Nói chuyện với cha già xong, Diệp Phồn Tinh liền đi Lộ gia đưa Lộ Ninh đi học.
Diệp Tấn Thành không ngăn cản, nửa đường xuống xe, gọi xe về nhà —— buổi chiều ông còn vài cuộc họp, phải nắm bắt thời gian về nghỉ ngơi.
“Chị Phồn Tinh, chị tới rồi, buổi sáng tốt lành ạ!”
“Ninh Ninh buổi sáng tốt lành, đây là cơm sáng của em, đây là của ba em, em mau đem vào cho bác đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị.”
Lộ Ninh vẫn như mấy hôm trước cầm theo hộp cơm chạy vào nhà, đặt nó vào nồi giữ ấm bên mép giường ba, sau đó nhanh chóng cầm cặp sách ra ngoài, ngồi xe Diệp gia đi học.
Cô bé không muốn để chị Phồn Tinh và bác Vương đợi lâu nên chạy rất nhanh, vì vậy mà không nhìn thấy thân ảnh anh trai nhà mình sau bức màn.
“Chị Phồn Tinh ơi, chúng ta đi thôi ạ.”
“Được, ba em tỉnh chưa?”
“Chưa ạ, buổi sáng ba muộn mới tỉnh, nhưng mà em và anh đều đã nói với ba rồi, cơm sáng đặt trong nồi bên mép giường. . .”
Thanh âm một lớn một nhỏ dần xa, lúc này Lộ Thâm lẽ ra phải ở bệnh viện trầm mặc không tiếng động từ sau màn đi ra.
“Chuyện là vậy, ba à, con cần ba.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên trên giường cũng do dự trong chốc lát, chậm rãi mở mắt.
Ông nhìn con trai cao lớn đĩnh bạc lại có chút gầy cạnh giường, hồi lâu, mới tựa như khẩn trương tựa như mờ mịt rũ mắt nói: “Ba là phế nhân, sợ sẽ kéo chân sau con. . .”
“Ba sẽ không.” Lộ Thâm nhìn ông lắc đầu: “Anh hùng sở dĩ là anh hùng không chỉ vì thân thể, mà càng vì trái tim hắn cũng là anh hùng. Đây là lời ba nói khi con còn nhỏ.”
Lộ Thiệu Sơn trong lòng chấn động, nâng mắt.
“Ba, con tin ba, ba giúp con đi. Con chỉ có một người. . .” Lộ Thâm gian nan nói: “Thật sự sắp không nổi nữa.”
Giọng nói thiếu niên rất nhẹ, nhưng lại như có một ngọn núi lớn đè nặng, lộ ra nặng nề mỏi mệt.
Lộ Thiệu Sơn ngơ ngác nhìn, mắt ông hơi đỏ, trái tim tĩnh mịch chết lặng nhiều năm như đột nhiên bị thứ gì hung hăng đâm vào, nổi lên đau đớn kinh khủng.
Lại nhớ đến ngày đó, nghe thấy hắn ngữ khí bình tĩnh, khắc chế nói với bà nội, bản thân chỉ coi cô gái Phồn Tinh kia như bạn bè, không có ý gì khác, đôi tay giấu dưới chăn của Lộ Thiệu Sơn gắt gao nắm chặt.
Đứa nhỏ Phồn Tinh kia tốt như vậy, làm sao Lộ Thâm lại không thích cơ chứ? Chẳng qua là vì bị ông liên lụy mới không dám thích thôi. . .
Lộ Thiệu Sơn nghĩ linh tinh rối loạn, đầu óc đần độn nhiều năm trong giờ phút này bỗng nhiên có một khắc khôi phục thanh minh.
Ông chịu đựng sống mũi cay cay, một lúc lâu sau, một mảnh tối tăm trong mắt rốt cuộc dần hiện lên chút thần thái: “Được. . . con nói đi, con muốn làm như nào.”