Đọc truyện Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy – Chương 14
Diệp Phồn Tinh rất nhanh đã biết đáp án —— buổi tối hôm nay sau khi Diệp Tấn Thành trở về đã tìm cô nói chuyện chuyển trường.
“Những lời nói nhảm[1] kia khó có thể bình ổn, chẳng sợ dư luận không xoay chiều, Ôn gia cũng sẽ không dám tiếp tục dây dưa con, nhưng những lời đồn kia trong thời gian ngắn không thể biến mất. Nếu con cứ tiếp tục ngốc ở ngôi trường đấy, tất phải ngày ngày chịu người chỉ trỏ, không bằng dứt khoát chuyển sang môi trường mới, bắt đầu sinh hoạt mới.”
Diệp Tấn Thành nói lời này không phải không có lý, Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút, ngữ khí không cam lòng mà đáp ứng: “Vậy chuyển đi.”
Tuy rằng có chút luyến tiếc tiểu đồng bọn và cô nàng cùng bàn nhưng cô càng không muốn nghe người ta nhắc tới Ôn Trác Vũ —— người này dường như sắp thành bóng ma trong lòng cô.
“Bất quá, ba vừa nói sau này Ôn gia sẽ không tiếp tục dây dưa con?”
Diệp Tấn Thành gật đầu, Diệp Phồn Tinh cực kì kinh ngạc: “Vì sao? Chỉ vì dư luận trong trường học xảy ra biến hóa ư? Chuyện này không có khả năng nha?”
Xoay chuyển dư luận chỉ có thể ngăn cản kế hoạch của Ôn lão phu nhân đạo đức bị bắt cóc, làm Ôn Trác Vũ mất đi chấp niệm đối với cô, nhưng cắt không được tâm tư ngang ngược bênh vực người nhà của người nhà họ Ôn. Diệp Phồn Tinh trong lòng rõ ràng, cũng chuẩn bị tốt công tác cùng bọn họ liều tới cùng, ai ngờ thình lình nghe được tin tốt như này.
Nhìn con gái tuy kinh ngạc khó hiểu nhưng đôi mắt khó nén vui sướng, Diệp Tấn Thành cả buổi chiều mi tâm luôn nhíu lại, rốt cuộc cũng giãn ra.
“Đúng là không có khả năng. Ôn gia sở dĩ dừng tay là vì ta ngưng hẳn hợp tác thương nghiệp với nhà họ.”
Ngay cả việc xoay chuyển dư luận ở trường học, bất quá cũng chỉ là thuận tay mà thôi —— con gái ông không làm gì sai, dù muốn chuyển trường thì cũng phải thanh thanh bạch bạch mà chuyển, chứ không phải cõng cái nồi chỉ trích, thiếu điều như chó nhà có tang xám xịt rời đi.
“Ba, ba nói cái gì?” Diệp Phồn Tinh sửng sốt một lúc, ngạc nhiên lặp lại: “Ba ngừng hẳn hợp tác với họ?”
“Ừ.” Diệp Tấn Thành theo thói quen không muốn nhiều lời, nhưng nhớ lại lời mà Đồng Mỹ Lệ nói với mình ngày đó, ông có chút chần chờ ngừng lại.
Sau một lúc, ông thoạt nhìn lãnh đạm rốt cuộc vẫn giải thích vài câu: “Ôn gia là gia tộc xí nghiệp, bên trong luôn tồn tại vài kẻ dùng người không khách quan, lạm dụng chức quyền. Chẳng qua trước kia có Ôn lão gia tử tọa trấn nên bọn chúng mới bị đè ép xuống. Từ ba năm trước, Ôn lão gia tử qua đời, nội bộ Ôn gia đã bắt đầu rối loạn. Tuy nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo nhưng chung quy Ôn gia vẫn là nay không bằng xưa. Hai nhà chúng ta hợp tác, nhìn như chúng ta chiếm tiện nghi nhưng kỳ thật không đúng. Ôn gia không bỏ được chúng ta, thậm chí có thể nói, nhà bọn họ so với chúng ta càng cần hợp tác để củng cố địa vị trong ngành hơn. . .”.
Diệp Phồn Tinh ù ù cạc cạc nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu.
Tổng kết lại chính là, cha cô vì bức Ôn gia dừng tay, cá chết lưới rách mà ngưng hẳn hợp tác với Ôn gia, hai bên đã hoàn toàn trở mặt.
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh có chút hoài nghi mình đang nằm mơ. Đây chính là người cha bạc tình, trước nay luôn đặt ích lợi lên hàng đầu của cô? Không phải bị thứ đồ gì đó bám vào người đi?
Diệp Tấn Thành bị ánh mắt ngơ ngác của cô nhìn thẳng đến mất tự nhiên, mày hơi nhíu đồng thời nhịn không được xụ mặt: “Tóm lại chuyện chính là như vậy, từ giờ con không cần lo gì nữa, an tâm mà đợi chuyển trường là được.”
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Giống như đã trở lại bình thường.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến cách làm lần này để đối phó Ôn gia của Diệp Tấn Thành hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ông, tâm tình lại phức tạp, quay cuồng hết lên : “Kia. . . nhà chúng ta có phải tổn thất hay không rất lớn?”
“Vẫn tốt.”
Kỳ thật đúng là rất lớn, đối phương dù sao cũng là Ôn thị. Hai bên hợp tác vốn là kiểu cả hai cùng có lợi, nay một bên đình chỉ tạo thành thế lưỡng bại câu thương[2]. Cũng vì thế mà mấy ngày nay trong công ty cãi nhau loạn lên, các đại cổ đông không thiếu tạo áp lực lên Diệp Tấn Thành.
Nếu không phải nhờ sức ảnh hưởng của ông xây dựng trong thời gian dài, lại nói ra tính toán khác với, chuyện này tuyệt đối không thể áp xuống nhanh như vậy.
Bất quá Diệp Tấn Thành cũng không muốn nói những lời này, thấy con gái có vẻ lo lắng, ông dừng lại một chút, lại không quen bổ sung một câu:
“Ôn gia làm việc bá đạo, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không phải đối tượng tốt để hợp tác. Công ty đối với bọn họ sớm đã có tính toán khác, hiện tại chỉ đánh trước một đòn, tuy rằng tránh không khỏi tổn thất nhưng không đến mức thương gân động cốt.”
Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên nói: “Thì ra là thế.”
Cô biết ngay mà, ông già làm sao có thể vì đứa con gái không ngoan ngoãn này mà từ bỏ ích lợi từ Ôn gia, ra là đã sớm có tính toán, thuận tay mới. . . Lúc này mới phù hợp với con người ông ta.
Chỉ là hôm nay ông ta nói thật nhiều, ngày thường không phải chỉ thích ra lệnh, chưa từng giải thích sao?
Quay cuồng trong lòng dần bình tĩnh lại, chỉ tàn lưu chút nghi hoặc, dù vậy Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ nhiều, hỏi nhiều, trầm mặc một lúc, cô hỏi: “Vậy ba muốn chuyển con đi đâu?”
Diệp Tấn Thành: “Trường Khả Hân không tồi, học tập cũng tốt, gần nhà, lại là trường trọng điểm, nếu con không có dị nghị thì sáng mai ta thay con đi xử lý thủ tục chuyển trường.”
Diệp Phồn Tinh không phải rất muốn cùng Đồng Khả Hân học chung một trường, nhưng nghĩ tới phụ cận thật sự không có trường học thích hợp, cô mím môi, rốt cuộc vẫn đồng ý.
Diệp Tấn Thành ấn đường hơi nhíu cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Đồng Khả Hân vì không thuyết phục được Đồng Mỹ Lệ giúp chuyển tới trường quý tộc, chỉ có thể đánh chủ ý lên Diệp Tấn Thành, thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp lúc này đứng ngoài cửa nghe được. Đầu “ong” một tiếng, thiếu chút nữa khóc ra tiếng.
Cô đang định nói với Diệp Tấn Thành ra rằng cô nguyện ý chuyển tới trường quý tộc bảo hộ Diệp Phồn Tinh, không cho cô ta gặp lại Ôn Trác Vũ, kết quả là lời còn chưa nói, đã bị rút củi dưới đáy nồi???
Mẹ nó, thiên lý ở đâu?!!!
****
Không ai minh bạch, cũng không ai để ý tới tiếu tâm tư của Đồng Khả Hân, chuyện chuyển trường của Diệp Phồn Tinh cứ như vậy định ra.
Năm ngày sau, cô hoàn toàn khôi phục tinh thần thoải mái mà đứng ở bục giảng lớp học mới.
“Chào mọi người, mình tên là Diệp Phồn Tinh, Diệp trong lá cây, Phồn Tinh trong tấm thảm đầy sao, là học sinh mới chuyển tới, mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Thiếu nữ đứng đó ngũ quan xinh đẹp khiến người kinh diễm, trang điểm tinh xảo lại không mất vẻ khiêm tốn, thoải mái hào phóng, tươi cười minh diễm khiến các nam sinh trong ban mặt nổi lên đỏ ửng khả nghi cùng tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Mẹ kiếp, học sinh mới lớn lên quá xinh đẹp! Khuôn mặt này, dáng người này, quá đủ tiêu chuẩn làm hoa hậu giảng đường đi?”
“Xong rồi xong rồi, trái tim trong sáng của thiếu nam nói nó không thuộc về mình!!”
“Mẹ ơi, con biết yêu ô ô ô.”
Trong ban một trận xôn cao, chỉ có một góc ở hàng sau cùng không có động tĩnh.
“Thâm ca, Thâm ca, anh mau nhìn đi, ban chúng ta tới một đại mỹ nhân! Đại mỹ nhân a!”
Lộ Thâm bị Vương Kiến Nam ngồi bàn trước đánh thức. Tiểu tử này không biết phát điên cái gì, học thì không học, cứ nắm lấy tay hắn lắc qua lắc lại, quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.
“Mỹ nhân cái gì? Vương tiện tiện, não mày bị úng nước à?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, mặt mày sắc bén do buồn ngủ mà trở nên nhu hòa, thoạt nhìn vô cùng lười biếng. Hắn hàm hồ nói xong lời này, nửa đôi mắt tùy ý quét qua bục giảng, kết quả. . .
“????”
Nhìn Lộ Thâm đột nhiên dừng lại, đôi mắt bỗng nhiên mờ mịt, biểu tình như kinh ngạc như hoài nghi, Vương Kiến Nam vui vẻ, thịt mỡ trắng trẻo trên mặt bắt đầu run rẩy.
“Thế nào? Học sinh mới lớn lên quá đẹp đi? Em nói cho anh biết, giọng cô ấy cũng thật dễ nghe, tiếc là vừa nãy anh ngủ không nghe được a. . .”
Lộ Thâm không để ý tới hắn, xác nhận không phải bản thân mơ ngủ nhận nhầm người, lông mày nhếch cao.
Cô ấy như thế nào lại ở đây?
“Mọi người hoan nghênh bạn học Diệp Phồn Tinh nào. Tốt lắm, bắt đầu vào học, Diệp Phồn Tinh em hãy ngồi ở. . .” Chủ nhiệm lớp Lão Hoàng vừa nói vừa nghĩ, chỉ thấy ánh mắt bà quét một lượt, cuối cùng dừng lại vị trí trống không bên người hắn: “Trước ngồi ở đó đi.”
Lộ Thâm: “. . .”
Lộ Thâm còn chưa kịp phản ứng, Diệp Phồn Tinh đã theo phương hướng Lão Hoàng chỉ bước tới: “Được ạ, cảm ơn cô. . .”
Hả???
Nhìn đôi mắt cô trợn tròn cùng nụ cười cứng lại, Lộ Thâm theo bản năng nhếch khóe miệng, nhướng mi nhìn cô.
“Làm sao vậy, Diệp Phồn Tinh?”
Thanh âm Lão Hoàng làm Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, cô áp xuống khiếp sợ trong lòng, mỉm cười nói “không sao” một tiếng rồi ngồi xuống chỗ trống cạnh Lộ Thâm.
“Học sinh mới. . . à không, bạn cùng bàn mới.” Thiếu niên lười biếng duỗi đôi chân dài, lưng dựa ghế: “Thật trùng hợp.”
“Trùng hợp, bất quá. . .” Diệp Phồn Tinh đem cặp sách bỏ vào ngăn bàn, lấy sách vở ra, nghiêng nghiêng đôi mắt đẹp hướng hắn cười giả lả: “Hiện tại lão đại bang phái giang hồ cũng hiếu học nghiêm túc như vậy sao?”
Lộ Thâm dừng lại, sau đó nhịn không được ho nhẹ: “Ừm, đúng thế, đây chẳng phải là bắt kịp thời đại sao?.”
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh trừng hắn một cái.
“Tôi đã tin anh!” Miệng thì hung dữ nói nhưng trên mặt lại mạc danh bật cười: “Đồ lừa đảo, tôi thế mà thật sự cho rằng anh là loại côn đồ. . .”
Thanh âm hai người nói chuyện rất thấp, đồng học xung quanh không nghe thấy, chỉ cho rằng họ tự giới thiệu. Bất quá. . .
Nhìn ý cười xinh đẹp bên môi Diệp Phồn Tinh, Vương Kiến Nam trong tối chú ý tới cô có điểm muốn khóc: Học sinh mới cười thật xinh đẹp! Ô ô ô cô ấy không phải là bị sắc đẹp Thâm ca mê hoặc đi?!
[1] nhàn ngôn toái ngữ (闲言碎语): 1. Không bằng lòng; không thỏa mãn; không căn cứ (lời nói) | 2. Những lời nói không quan hệ tới việc chính; nói tào lao; tán nhảm | ngôn luận.
[2] Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.