Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 10: Cậu ấy...đặc biệt...hư


Bạn đang đọc Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn – Chương 10: Cậu ấy…đặc biệt…hư

Có người nói câu: “Hả? Tớ sẽ bình chọn cho Cố Dật Nhĩ.”

“Nha, khai giảng mới một tháng mà tâm ý đã hướng đến người ta?”

“Không nghĩ tới cậu thích Cố Dật Nhĩ đến vậy?”

Nói muốn bầu cho Cố Dật Nhĩ một phiếu chính là Lục Gia, sơ trung học chung lớp với Tư Dật, cao trung lại vẫn cùng Tư Dật học chung, hiện tại là lớp phó của lớp một, luận chức vị, còn cao hơn so với Tư Dật một cái đầu.

Lục Gia gãi gãi đầu: “Tớ chỉ nghĩ bầu cho cậu ấy một phiếu thôi, mấy cậu đừng nghĩ nhiều a.”

Những người khác bĩu môi, bọn họ cũng không nghĩ gì, chỉ là Lục Gia một người cao một mét tám cường tráng khi nói về Cố Dật Nhĩ mặt lại ngượng ngùng, chỉ thiếu ở trên ót khắc mấy chữ “Tớ thích Cố Dật Nhĩ”.

Mọi người bát quái hỏi Lục Gia khi nào thì bắt đầu để ý đến Cố Dật Nhĩ, Tư Dật lỗi thời hỏi một câu: “Cậu lại vì cái gì muốn bầu chọn cho cậu ấy?”

Lục Gia chớp chớp mắt, ngơ ngác mở miệng: “Bởi vì tớ cảm thấy cậu ấy thật xinh đẹp a.”

Tư Dật nhấp môi, con ngươi giật giật, ngữ khí chần chờ: “Đẹp chỗ nào?”

“Đều đẹp a, mặt đẹp, chân cũng đẹp, đứng ở nơi đó, toàn thân đều tỏa ra cổ tiên khí, giống như tiểu tiên nữ.” Lục Gia càng nói càng ngượng ngùng: “Hơn nữa cậu ấy nói chuyện thanh âm cũng dễ nghe, khi nói chuyện cùng tớ giọng nói nhu nhu, thực thoải mái.”

Nhị tử nghe vậy nổi cả da gà: “Lục Gia, bộ dáng này của cậu thật mẹ nó làm cho người ta rợn người.”

Mọi người cười to, một đám người nháo đến đỏ mặt lại không mở miệng.

“Tuy rằng tớ chỉ thấy qua Cố Dật Nhĩ một lần.” Có người đứng ra đánh giá: “Nhưng Cố Dật Nhĩ thật sự là xinh đẹp, rất giống tiên nữ, ngày lễ khai giảng thấy qua cậu ấy quả thực làm tớ động lòng, đặc biệt là đôi mắt kia.”

“Ngoại trừ cảm giác xinh đẹp, so với các nữ sinh khác đều có thêm một chút tiên khí.”

Một đám người ríu rít, nam sinh khi thảo luận về nữ sinh khi cũng sẽ trở nên có chút ồn ào, Tư Dật từ trước đến nay đều xác định nguyên tắc bản thân là ba không.

Không thèm để ý, không tham dự, không tiếp lời.

Hơn nữa là vào tai này ra tai kia, cuối cùng bọn họ thảo luận về ai quá vài phút cậu liền đã quên. Không hiểu vì sao lúc này đây Tư Dật lại tham dự vào rất tích cực: “Cậu ấy? Tiên nữ sao?”

Hai câu nghi vấn ngắn gọn, biểu lộ sự hoài nghi của Tư Dật đối với hình dung mà mọi người nói về Cố Dật Nhĩ.

Lục Gia gật gật đầu: “Tiên nữ đó.”

“Cậu bị mù khi nào vậy?” Tư Dật một bộ đáng ghét bỏ nhìn Lục Gia.


Lục Gia sửng sốt một chút, cười: “Anh Dật, nếu tớ bị mù với lời nói kia, thì tất cả mọi người ở đây cũng mù hết rồi.”

“Anh Dật, ánh mắt cậu cũng quá cao đi.” Nhị tử vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cố Dật Nhĩ mà cậu cũng chướng mắt, cũng khó trách các nữ sinh khác cậu cũng lười nhìn qua.”

Tư Dật mắt trợn trắng: “Rõ ràng là hai ngươi dùng từ không đúng.”

Dùng không đúng sao? Không có nha.

“Ai, đừng làm khó dễ anh Dật.” Có người mở miệng giúp Tư Dật tìm bậc thang: “Anh Dật không gần nữ sắc, mỗi ngày đều là ở cùng đám thanh niên chúng ta, có thể có thẩm mỹ gì chứ?”

“Anh Dật, vẫn là nên tiếp xúc nhiều một chút với các nữ sinh, bằng không đến lúc đó cong không thẳng nổi đó.”

“Tớ đẹp trai như vậy, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”

“Ha ha ha tớ muốn rời hội!”

“Còn có phải huynh đệ hay không! Là huynh đệ thì khiến cho anh Dật thoải mái một chút!”

“Anh Dật thoải mái nhưng cúc hoa của tớ khó chịu!”

Phản rồi, đám đàn em thật sự phản rồi, ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói. Tư Dật đem đồ uống ném tới cậu đàn em đứng gần Nhị tử, vô tình trúng đầu Nhị tử thống khổ che lại đầu, kêu oan: “Anh Dật, tớ cũng chưa nói cái gì mà!”

Tư Dật hướng những người khác phất phất tay, một bộ dạng phiền lòng: “Cả nhóm người dưa vẹo táo nứt các cậu dù có đem cúc hoa cung phụng cho tớ tớ đều chướng mắt, cút nhanh trở về phòng học làm bài tập đi, đừng ở chỗ này chướng mắt tớ.”

Một đám người bĩu môi, cũng biết trò đùa này không thể tiếp tục nữa, bằng không sẽ thật chọc Tư Dật tức giận.

Nhị tử trước khi đi khẽ meo meo tiến đến bên tai Tư Dật nói: “Anh Dật cậu yên tâm, chuyện cậu bị cướp quần ở WC tớ chỉ để ở trong bụng, một chữ cũng chưa nói ra bên ngoài.”

Ngay sau đó Nhị tử làm ra dáng vẻ rất trung thành.

Tư Dật cười, hướng tới mông Nhị tử đá một cước: “Cậu mẹ nó hôm nay thiếu đánh phải không?”

“Không dám không dám, anh Dật tớ về trước phòng học a.” Nhị tử nhanh chân liền chạy.

Lục Gia còn chưa đi.

Tư Dật nhìn Lục Gia một cái: “Có chuyện mau nói.”


Lục Gia do dự, cuối cùng vẫn là hỏi một câu: “Anh Dật, cậu không phải thích Cố Dật Nhĩ chứ?”

Tư Dật đánh giá Lục Gia, phát hiện trên mặt cậu ta nổi lên một đạo quỷ dị đỏ ửng. Xứng với bề ngoài tục tằng của cậu ta.

“Hỏi cái này để làm gì?”

“Teiba đều đoán khi nào hai người sẽ yêu đương.” Lục Gia hít sâu một hơi, nói: “Nhưng là tớ biết hai người kỳ thật cái gì cũng không có, lần trước tớ đi hỏi Cố Dật Nhĩ, cậu ấy nói hai người không có quan hệ gì hết, giờ tớ cũng muốn hỏi cậu, anh Dật cậu rốt cuộc đối Cố Dật Nhĩ có cảm giác gì không?”

Tư Dật không nói chuyện, chỉ là thấy thú vị nhìn Lục Gia.

Cậu giương môi, hỏi lại: “Nếu tớ thích cậu ấy thì cậu sẽ thế nào?”

“Đương nhiên là sẽ kết thúc chuyện yêu thầm a, tớ sao có thể cùng anh Dật tranh đoạt nữ sinh chứ.” Lục Gia gãi gãi đầu, ngữ khí lại rất đúng trọng tâm.

Tư Dật duỗi tay bưng kín miệng, lại không che được tiếng cười. Cậu nhẹ nhàng cắn khớp xương ngón trỏ, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Lục Gia a, tớ cho cậu một lời khuyên.”

“Hả?”

“Đừng thích cậu ấy.” Tư Dật ngẩng đầu lên, ngữ khí pha nhẹ: “Sẽ bị cậu ấy đùa chết.”

Lục Gia theo bản năng hỏi: “Có phải cậu muốn nói ý đùa giỡn mà tớ đang nghĩ đến không?”

Tư Dật mặt nóng lên, dương tay hướng đầu của Lục Gia định đánh: “Tiểu tử cậu, nghĩ bậy gì đấy hả?”

“… Không có không có.”

Tư Dật nhấp nhấp miệng, hai tay cắm túi quần, bày ra dáng vẻ người từng trải: “Dù sao cậu không nên thích cậu ấy, tớ xem cậu là anh em mới cho cậu lời khuyên, bằng không chết rồi cũng không biết lí do vì sao.”

Lục Gia có chút không tin: “Có nghiêm trọng như vậy không? Anh Dật cậu có phải hơi khoa trương không.”

“Một chút cũng không khoa trương.” Ngữ khí Tư Dật bỗng nhiên trở nên trầm trọng: “Cậu ấy… đặc biệt…hư.”

Lục Gia cảm thấy lờ mờ không hiểu.

Đây là lần đầu nghe được Tư Dật đánh giá một nữ sinh, hơn nữa còn dùng từ “Hư”.

Tư Dật để lại cho Lục Gia những lời như vậy, sau đó tiêu sái bước đi mất.


Lục Gia nghĩ nếu Cố Dật Nhĩ hư hỏng, thì mình đồng ý hi sinh là người bị hại, không thể để các anh em bị hại được.

Đây là cậu vì cả Tứ trung gánh vác trách nhiệm.

*****

Kỳ thi tháng của học kỳ đầu tiên cũng đã đến

Tất cả mọi người đều đang mắng trường học vô nhân đạo, mới vừa nghỉ lễ xong, ai mà nhớ việc thi cử cơ chứ, rõ ràng chính là làm người ta thiếu cảnh giác.

“Mọi người cố gắng ôn tập thật tốt, thi tháng xong chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, đến lúc đó cho các em tha hồ mà chơi.” Thầy Mộ an ủi các học sinh.

Học sinh lớp một ngoài miệng mắng lên mắng xuống, nhưng hết giờ học vẫn là thành thành thật thật ngồi ở trên chỗ ngồi ôn tập.

Bình thường đáng lẽ giờ này mọi người sẽ ở bên ngoài trên lan can ngửa mặt nhìn lên bầu trời góc 45 độ, Tư Dật cũng không ngoại lệ. Tư Dật cắn bút, đầu nghĩ về đề bài, một hồi lâu cũng không có manh mối, bực bội đem ánh mắt dời về cảnh sắc phía ngoài cửa sổ.

Mang theo chút lạnh lẽo của gió thu thổi bay lá cây trong không trung trong suốt như một khối ngọc bích.

Nhìn chằm chằm cảnh sắc kia mà ngẩn ra một lát, Tư Dật lại khôi phục tinh thần. Cậu nhìn thẳng phía trước, thấy được cái ót Cố Dật Nhĩ. Cô để tóc dài, chưa bao giờ buông xõa mà là luôn dùng dây thun cột lên.

Tóc cô giống như là gấm, đen bóng nhu thuận. Tư Dật suy nghĩ, nếu buông xõa ra hẳn là sẽ rất xinh đẹp. Cố Dật Nhĩ tựa hồ là gặp đề khó, sau đó dựa vào lưng ghế. Bởi vì hai người đều tranh nhau cho dù là một tấc đất, cho nên khi cô dựa ghế lại đụng phải bàn học Tư Dật.

Tóc cô quét lên bàn học Tư Dật, giống cái chổi nhỏ, nhẹ nhàng quét xoa mặt bàn. Tư Dật đem ánh mắt nhìn sang sách. Đầu của cậu không tự giác lại gần chỗ tóc cô hơn, thẳng đến khi nghe được mùi hương của cô. Nhàn nhạt mùi hương hoa cỏ, trong lúc nhất thời làm cậu thế nhưng nổi lên cơn buồn ngủ. Tư Dật rũ mắt, chữ in trên sách đều có chút mơ hồ.

“Bang!”

Cố Dật Nhĩ quay đầu.

Tư Dật bụm mặt: “Cậu làm gì!”

Cố Dật Nhĩ mê mang nhìn hắn: “Cậu làm sao vậy?”

Tư Dật hung hăng mà chỉ vào đầu tóc cô: “Đánh tới mặt tớ.”

“A?” Cố Dật Nhĩ sờ sờ đầu tóc chính mình: “Tóc tớ dài quá sao?”

Tư Dật khụ một tiếng: “Cậu không có việc gì quay đầu làm cái gì?”

Cố Dật Nhĩ cầm lấy sách bài tập của mình, để trên bàn cậu: “Có đề này tớ không biết làm.”

Là đề vật lý, Tư Dật nhướng mày, chế nhạo nói: “Lúc làm bài không được lại nghĩ đến người ba tớ đây sao.”

Cố Dật Nhĩ mỉm cười: “Ai là ba ai chứ?”


Tư Dật ngẩn ra, cúi đầu: “Nào đề nào không biết?”

Cố Dật Nhĩ chỉ cho cậu, Tư Dật cầm lấy bút ở trên giấy nháp tính toán. Đại khái viết mấy hàng, cậu đã có hướng giải, bắt đầu giảng giải cho Cố Dật Nhĩ.

Tốc độ nói của cậu chậm rãi, cơ hồ là phối hợp với tốc độ viết, từ chọn công thức đến thay giá trị, lại đến giản ước, từ vấn đề lớn đến vấn đề nhỏ viết trên giấy nháp.

Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: “Thì ra là như thế này a.”

Tư Dật hỏi cô: “Cậu xem ngược như vậy có thể thấy rõ không?”

“Tớ nghe cậu nói a.” Đôi tay cô chống cằm, gương mặt hai bên phình phình: “Cậu nói tớ nghe hiểu được.”

Tư Dật nhẹ nhàng nhìn cô một cái, đem giấy nháp kia xé ra một tờ: “Cho cậu.”

Cố Dật Nhĩ tiếp nhận tờ giấy nháp, nhìn cậu cười một cái.

Không hề giống như con hồ ly giảo hoạt.

Bỗng tất cả xoay chuyển, giống như cánh đồng hoa rực rỡ, sau một trận mưa cả phòng như bừng sáng.

Cậu vẫn luôn biết, trên môi Cố Dật Nhĩ có một nốt ruồi son như hạt ngọc nhỏ. Hôm nay mới biết được, khi cô cười nó lung lay như sắp đổ, như là đậu khấu đầu cành sắp rơi xuống một viên hồng ngọc.

Kỳ thật ngũ quan của cô rất nhu hòa tinh xảo, là loại xinh đẹp không có tính công kích mà là an an tĩnh tĩnh, xác thật cho người ta cảm giác như tiên nữ. Duy chỉ có nốt ruồi son như ngọc nhỏ này làm cô có chút điểm yêu dã.

Giống như nữ yêu tinh.

Cũng khó trách, Lục Gia bị bề ngoài của cô mê hoặc. Tư Dật thu hồi ánh mắt, ngón tay linh hoạt đùa bỡn bút nước, ở không trung vẽ ra vòng tròn.

Khóe miệng cậu gợi chút ý cười: “Chỉ cậu làm bài, cũng không có gì đền đáp sao?”

Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt, hiểu rõ a một tiếng, hướng cậu ngoắc ngón tay: “Cậu lại đây.”

Đôi tay Tư Dật chống bàn học, thân mình nhướng phía trước một chút, đem tai ghé qua chỗ Cố Dật Nhĩ.

Hô hấp ôn nhuận thổi vào tai, có chút ngứa.

Thiếu nữ giọng nói dễ nghe, như là chim sơn ca hợp xướng.

“Ba ba thương cậu nhất nga.”

“……”

Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có phát hiện ra không Tư Dật thế mà không phủ nhận (*^▽^*)

Tư Dật: Lắm miệng!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.