Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 54: Bọn họ dám khinh dễ thử xem


Đọc truyện Cô Ấy Rất Không Vui! – Chương 54: Bọn họ dám khinh dễ thử xem

Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

– ———-

Sau khi Lục Hi Hoà giải thích trước mặt giới truyền thông, con sốt trên mạng không những không hạ xuống mà còn ngày càng kịch liệt.

Sau đó lại đưa ra tin tức gì mà người mới trong công ty phải chịu khổ bị chèn ép. Nhưng nếu như chỉ xem ảnh mà nói, nhìn qua thật sự giống Mạnh San San đang bị chèn ép. Không thể không thừa nhận, người chụp ảnh tìm được góc độ quá hoàn hảo.

Sau khi ảnh bị phơi bày, các fan của Mạnh San San đồng loạt kêu gào, khí thế ồ ạt, gắt gao bám lấy Lục Hi Hoà không buông, yêu cầu cô xin lỗi Mạnh San San.

Trong vòng một giờ ngắn ngủi “Lục Hi Hoà bắt nạt người mới”, “Hình tượng tiểu tiên nữ cảu Lục Hi Hoà sụp đổ” dần chiếm hết các mục hot search.

Thực ra chuyện này mới đầu cũng không phải chuyện lớn lao gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã oanh động như vậy, khẳng định có người đứng sau thao túng mọi chuyện.

Mà hưởng lợi lớn nhất từ chuyện này chỉ có hai người.

Thứ nhất là Mạnh San San, cô ta thành công đạt được sự chú ý, dẫm lên cô mà bò lên.

Thứ hai là Hà Phỉ, gần đây cô cùng cô ta ngầm phân cao thấp kịch liệt. Nếu cô xảy ra chuyện gì không hay thì đối với cô ta tuyệt đối là chuyện tốt.

Hiện tại một loạt sự việc xảy ra đều hướng tới Mạnh San San và Hà Phỉ. Chuyện này căn bản đâu phải ngẫu nhiên, chắc chắn chủ mưu đã sớm chuẩn bị rồi tự biên tự diễn. Chẳng trách Mạnh San San gần đây khó hiểu một cách khác thường, nhất là vừa rồi xin lỗi với cô.

Xem ra Mạnh San San vẫn rất trung thành với Hà Phỉ, vì muốn chỉnh cô mà ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Công ty không có hành động nào hết sao?”

Lục Hi Hoà cười nhạo một tiếng: “Chị Nguyệt, chị còn không biết sao, công ty sẽ không có hành động nào đâu.”

Chỉ sợ một màn tính kế cô của hai chị em này không thể thiếu phần Lư Lương Kiều, nếu không tin tức sao có thể nóng hổi mà dồn dập như vậy.

Không dễ dàng gì mới nâng được Mạnh San San lên lại có thể hạ bệ cô, lúc này công ty có thể vì cô ra mặt mới lạ.

Thái Nguyệt ngẩn ra, cô đúng là không nghĩ tới, Lục Hi Hoà là trụ cột trong công ty, mỗi ngày vì công ty kiếm bộn tiền, sao công ty lại có thể cứ vậy chèn ép cây hái tiền của mình.


“Ý em là…”

“Công ty vừa gọi tới, người muốn gặp em chắc là Lư Lương Kiều?”

“Ừ, đúng rồi.”

Lục Hi Hoà cười trào phúng: “Quả nhiên.”

“Hi Hoà, em đừng đi nữa.”

Lúc này lòng Thái Nguyệt cũng nguội lạnh. Cô thật sự không ngờ, công ty lại máu lạnh vô tình như vậy. Lư Lương Kiều lúc này muốn gặp Lục Hi Hoà e rằng chẳng coc chuyện gì tốt, so ra không đi còn hơn.

“Đi.”

Không đi cô làm sao biết được Lư Lương Kiều sau này lại bày ra bộ mặt đáng ghê tởm nào nữa.

Nửa tiếng sau, xe bảo mẫu dừng trước cửa công ty.

Lúc Lục HI Hoà chuẩn bị xuống xe, Thái Nguyệt lo lắng bắt lấy tay cô.

“Hi Hoà.”

“Không có việc gì.”

Sau khi vào công ty, Lục Hi Hoà trực tiếp tới văn phòng Lư Lương Kiều. Cô gõ cửa hai tiếng, bên trong truyền ra tiếng Lư Lương Kiều.

“Mời vào.”

Lục Hi Hoà nhìn Lư Lương Kiều ngồi phía sau bàn làm việc.

“Không biết Lư phó tổng tìm tôi có việc gì?”

Lư Lương Kiều nhìn thoáng qua Lục Hi Hoà, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh lại biến mất.

“Lục Hi Hoà, đây là chuyện gì?”


Nhìn phản ứng của Lư Lương Kiều, Lục Hi Hoà trong lòng cười lạnh.

“Tôi không hiểu ý Lư phó tổng.”

“Không hiểu, Mạnh San San giờ còn đang nằm ở bệnh viện, cô thế nào lại không hiểu?”

“Mạnh San San ở bệnh viện có quan hệ gì với tôi?”

“Hiện tại tin tức bay đầy trời rồi, cô còn hỏi cùng cô có quan hệ gì sao?”

“Từ khi nào mà Lư phó tổng bắt đầu cắt câu lấy nghĩa, hay phải nói là cắt câu lấy nghĩa để nhằm vào một mình tôi nhỉ?”

Lư Lương Kiều bị Lục Hi Hoà sắc bén hỏi, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cô nói vậy có ý gì?”

Lục Hi Hoà nhàn nhạt cười, bình tĩnh nói: “Ý trên mặt chữ, người thông minh như Lư phó tổng lại không hiểu sao?”

Lục Hi Hoà ánh mắt thâm trầm, nói thêm.

“Lư phó tổng, tôi là nghệ sĩ của công ty, mang lại lợi ích cho công ty, công ty hẳn là nên bảo vệ quyền lợi cho tôi, vì tôi mà giải quyết vấn đề. Vậy tôi muốn hỏi Lư phó tổng, việc này ủ cũng lên men luôn rồi, tới lúc nào công ty mới có hành động giải quyết cho tôi đây?”

Lời này của Lục Hi Hoà làm Lư Lương Kiều ngẩn người, nhưng dù sao anh ta cũng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, rất nhanh đã khôi phục lại, mặt lạnh hạ giọng mắng.

“Cô còn không biết xấu hổ. Cô còn không biết vì chuyện này mà mang lại biết bao nhiều ảnh hưởng xấu tới công ty. GIờ công ty vì cô mà sứt đầu mẻ trán, không khống chế nổi nữa rồi.”

Lư Lương Kiều dừng một chút, tiếp tục nói: “Trước khi nghiêm trọng hơn, chỉ có một cách để làm dịu chuyện này xuống.”

Lục Hi Hoà lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời, cô muốn xem hắn muốn nói tiếp cái gì.

“Xin lỗi Mạnh San San, thừa nhận cô sai, nói như vậy…”

“Không thể.” Lục Hi Hoà lạnh lùng ngắt lời hắn.


Xin lỗi?

Muốn cô xin lỗi vì chuyện mình không làm? Tuyệt đối không thể!

Bị Lục Hi Hoà ngắt lời, anh ta rất không vui. Cảm giác như quyền uy của mình bị khiêu chiến.

“Lục Hi Hoà!”

“Lư phó tổng, tôi không ngại dìu dắt hậu bối trong công ty, nhưng nếu bằng phương thức này, dẫm cao sủng thấp, muốn tôi phụ trách chuyện tôi không làm, ngại quá, tôi không làm được. Nếu không có chuyện gì nữa tôi đi trước.”

Nói xong, Lục Hi Hoà không đợi Lư Lương Kiều phản ứng, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Chuyện hôm nay không thể đồng quan điểm được, đã không đồng ý thì còn gì hay để nói?

Thư ký gọi với theo Lục Hi Hoà sắc mặt vô cảm từ văn phòng đi ra. Theo sau đó là tiếng đồ vật loảng xoảng. Động tĩnh trong đó cô ấy có nghe thấy, chắc chắn Lục Hi Hoà cũng nghe được, nhưng cô ấy vẫn như cũ thờ ơ, không do dự bước ra ngoài.

Ở công ty bọn họ, người dám làm lơ Lư phó tổng như vậy cũng chỉ có Lục Hi Hoà. Nói thật, cô ấy cũng không biết mình nên đồng tình hay là nên bội phục cô.

*

Thái Nguyệt thấy Lục Hi Hoà từ thang máy đi ra, vội chạy tới.

“Nói chuyện sao rồi?”

Lục Hi Hoà suy nghĩ, vẫn quyết định nói thật: “Lư Lương Kiều muốn em đăng Weibo xin lỗi Mạnh San San, bị em từ chối, nói chung là đàm phán thất bại.”

“Ừ, chị biết rồi.”

“Chị Nguyệt, chị không trách em sao?”

“Trách gì em, vốn dĩ không phải chuyện chúng ta làm, sao lại phải xin lỗi. Xin lỗi không phải là thừa nhận sao. Tuyệt đối không thể. Nhưng em cùng không cần quá lo lắng, sẽ giải quyết được thôi. Đi nào.”

Lục Hi Hoà gật đầu. Cô còn mải nghĩ chuyện vừa rồi nên không chú ý tới câu nói cuối cùng rất có thâm ý của Thái Nguyệt, theo cô ấy ra khỏi công ty.

Cô cho rằng họ sẽ đưa mình trở về, ai ngờ xe vừa chạy ra khỏi công ty không xa thì dừng lại. Cô khó hiểu nhìn Thái Nguyệt.

“Dừng xe ở đây làm gì?”

Thái Nguyệt không trả lời cô, chỉ là giúp cô đội mũ đeo khẩu trang lên. Lục Hi Hoà ngây ra, tới lúc xuống xe mới thấy chiếc Maserati màu đen, mới hiểu một loạt hành động vừa rồi của Thái Nguyệt.

“… Chị Nguyệt.”


“Mau đi đi, cậu ấy rất lo lắng cho em.”

Cô vừa rồi sở dĩ có thể khẳng định với cô ấy mọi chuyện sẽ được giải quyết, toàn bộ đều nhờ có Kỷ Diễn. Công ty hiện giờ nhắm vào cô ấy, nhưng sau lưng cô ấy còn có Kỷ Diễn a!

“Anh không phải nên đi làm sao? Sao lại tới vậy?” Lục Hi Hoà nhìn Kỷ Diễn nhỏ giọng hỏi.

“Em xảy ra chuyện anh còn có tâm tình đi làm sao?”

Trước đó Lục Hi Hoà còn rất tức giận, nhưng giờ nghe được những lời này của Kỷ Diễn, một nỗi uỷ khuất không khống chế được xông ra.

“Em không đẩy cô ta.”

Kỷ Diễn gỡ dây an toàn, đưa ta ôm cô vào lòng, vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói.

“Anh biết, anh đều biết.”

“Cô ta tự mình không cẩn thận ngã xuống, em còn đưa cô ta đi bệnh viện nữa. Kết quả không hiểu thế nào lại biến thành em đẩy cô ta xuống. Rõ ràng là muốn khinh dễ em.”

“Bọn họ dám khinh dễ thử xem?”

Lúc Kỷ Diễn nói lời này lông mày nhếch lên, đôi mắt đanh lại mang theo cái lạnh thấu xương.

Anh nói rất ngông cuồng, nhưng Lục Hi Hoà biết anh nói thật. Chỉ cần anh ở đây, cô không sợ gì hết. Bởi vì cô tin rằng, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều đứng về phía cô.

“Kỷ Diễn, anh rất tốt với em.” Lục Hi Hoà nói lời tận đáy lòng.

Kỷ Diễn bật cười, “Em là người con gái của anh, không tốt với em thì tốt với ai?”

Lục Hi Hoà thấy lòng ngọt ngào. Chuyện không vui vừa rồi cũng quên mất.

“Vậy về sau chỉ được tốt với một mình em, không được tốt với người con gái khác.”

“Trừ em anh sẽ không đối tốt với người con gái nào khác, có mình em là đủ rồi.”

Lục Hi Hoà ở trong lòng anh ngẩng đầu lên. Nhìn lông mày, đôi mắt, sống mũi, môi anh, không một chỗ nào không thích.

Cô đưa tay ra sau gáy anh, cảm nhận mái tóc anh mềm mại.

“Kỷ Diễn, giờ em có chút muốn hôn anh.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.