Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 48: Không muốn nữa, em phải đi ngủ, em muốn đi ngủ


Đọc truyện Cô Ấy Rất Không Vui! – Chương 48: Không muốn nữa, em phải đi ngủ, em muốn đi ngủ

Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

– ———

Giờ Lục Hi Hoà đã hiểu, đàn ông khai trai và đàn ông chưa khai trai chênh lệch lớn tới mức nào. Có câu đàn ông 30 mạnh như hổ, cô cảm thấy câu nói này rất có đạo lý. Người đàn ông này ban ngày một bộ mặt lãnh đạm xa cách, dáng vẻ thanh tâm quả dục, nhưng chỉ có Lục Hi Hoà mới biết, tới tối, nhất là ban đêm, không làm cho cô phải xin anh tha thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Cái gì mà lãnh đạm xa cách, thanh tâm quả dục, nhảm nhí!

Lục Hi Hoà thấy anh cúi người xuống, còn tưởng anh muốn nữa, nên nhanh tay che lại miệng mình, uỷ uỷ khuất khuất nhìn anh xin tha.

“Không muốn nữa, em phải đi ngủ, em muốn đi ngủ.”

Kỷ Diễn thấy bộ dáng cô đáng thương vô cùng, trong mắt hiện lên ý cười. Bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay cô, rồi hôn lên lòng bàn tay ấm áp, sau đó kéo tay cô xuống: “Nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ muốn lấy điều khiển để tăng nhiệt độ điều hoà thôi, nửa đêm em ngủ sẽ không bị lạnh.”

Lục Hi Hoà xấu hổ và giận dữ trừng mắt lườm anh. Nếu không phải anh không biết kiềm chế như vậy, cô sao lại có phản xạ có điều kiện như thế, nói cho cùng thì dù sao cũng là anh sai.

“Anh đừng nói chuyện với em nữa, em ngủ rồi.” Cô tức giận liếc anh thêm một cái, rồi thực sự nhắm mắt lại, không để ý tới anh nữa.

Kỷ Diễn mím môi cười cười, cũng không mở miệng nói chuyện với cô nữa, chỉ im lặng ôm chặt cô, để cô thoải mái dựa vào lồng ngực mình.

Mấy ngày nay Lục Hi Hoà chạy qua chạy lại giữa hai chung cư, buổi tối không đi nữa, buổi sáng lại phải quay về nhà mình, nên dứt khoát luôn, hoặc là không làm, hoặc là làm tới nơi tới chốn. Cả người cả hành lý đều dọn qua bên này, bàn làm việc trong phòng ngủ Kỷ Diễn bị cô đổi thành bàn trang điểm luôn.

Cô là một nữ minh tinh, trang phục đương nhiên không ít. Vốn Kỷ Diễn muốn xây thêm cho cô một phòng để đồ riêng trong phòng ngủ, nhưng tới khi cô treo đồ của mình vào tủ đồ của anh, anh đột nhiên thay đổi chú ý. Lạnh cùng ấm, đơn điệu cùng đẹp đẽ phối hợp, sinh ra một loại hài hoà không nói lên lời. Anh rất thích cảm giác như vậy, nên từ bỏ cái chủ ý kia.

Sau khi Lục Hi Hoà dọn vào ở, chung cư của Kỷ Diễn đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, không còn một màu đen trắng xám, mà bắt đầu có nhiều màu sắc tươi đẹp ấm áp hơn, dần dần có cảm giác của một ngôi nhà có một nữ chủ nhân.

Vốn dĩ Kỷ Diễn cũng có chút không quen, nhưng Lục Hi Hoà lại thích. Nói đến cũng thấy lạ, có rất nhiều việc anh nghĩ mình sẽ không bao giờ làm hoặc không nghĩ tới có thể xảy ra, nhưng chỉ cần Lục Hi Hoà yêu cầu, anh đều có thể làm vì cô. Cũng là vì Lục Hi Hoà, anh mới biết mình cũng sẽ vì một người con gái mà thay đổi nhiều như vậy. Tình yêu, thật sự sẽ thay đổi một người.


Từ đầu tới đuôi, triệt để.

Kỷ Diễn thay đổi, người phát hiện nhanh nhất tất nhiên là Tiêu Mính.

Ông chủ hiện tại như đột nhiên biến thành một người khác. Một người trong giờ làm việc chưa bao giờ xem di động lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào nó. Một người thường xuyên tăng ca lại bắt đầu đúng giờ tan làm. Một người thường xuyên treo lời rét lạnh bên miệng lại bắt đầu tan ra. Biến hoá rõ ràng như vậy, Tiêu Mính cũng không ngốc, sao có thể không để ý thấy?

Lúc Tiêu Mính đem cà phê vào, không bất ngờ khi thấy Kỷ Diễn một bên xử lý văn kiện, một bên nhìn chằm chằm vào tin nhắn điện thoại. Đến nỗi đang đợi tin của ai trong lòng anh ta cũng rõ ràng.

“Ông chủ, cà phê của anh.”

Kỷ Diễn đầu cũng không ngẩng: “Để đó đi.”

“Được.” Tiêu Mính đem cà phê đặt ở góc bàn: “Ông chủ, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Tiêu Mính vừa xoay người, Kỷ Diễn đột nhiên gọi lại.

“Tiêu Mính.”

“Ông chủ.” Tiêu Mính xoay người lại, khó hiểu nhìn Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn nhíu mày suy nghĩ, tiện nói: “Đưa điện thoại của cậu cho tôi.”

Tiêu Mính: “???”

Tuy khó hiểu, nhưng rốt cuộc người ta là người lãnh đạo trực tiếp, nên đành ngoan ngoãn lấy di động ra đưa cho Kỷ Diễn.


“Mật khẩu.”

Tiếu Mính đọc một dãy số, nhìn ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của Kỷ Diễn mở mật khẩu. Không tới một phút sau, anh ta trả lại điện thoại.

“Không được sửa.”

Vẻ mặt Tiếu Mính nghi hoặc, cái gì mà không được sửa?

Nhưng lúc lấy điện thoại lại, anh ta nhìn số mình lưu của Lục Hi Hoà vốn là “Nữ thần” giờ lại biến thành “Bà chủ”, nháy mắt liền rõ ràng, khoé miệng không chịu nổi khống chế run rẩy một chút.

“Vâng, tôi hiểu rồi, ông chủ.”

Kỷ Diễn hài lòng liếc anh ta một cái, tâm tình rất tốt hướng anh ta xua xua tay: “Được rồi, cậu ra ngoài đi.”

“Vâng, ông chủ.”

Mọi người đều nói rơi vào tình yêu chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, anh ta cảm thấy nói vậy cực kì chính xác. Bằng không sao ông chủ lại làm ra cái việc ấu trĩ như vậy???

Loại việc này anh ta nói ra còn thấy ngại nữa.

*

Tới gần giữa trưa, một cuộc gọi được nối máy từ quầy lễ tân tới phòng trợ lý.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.”


Tiêu Mính đi vào, “Ông chủ, quầy lễ tân vừa gọi, nói là có một dì ở bên biệt thự mới tới… còn mang theo tiểu tiểu thư.”

Kỷ Diễn ngẩng đầu lên: “Thanh Thanh?”

“Đúng vậy.”

“Vậy đi xuống xem sao.”

Vừa nói xong anh liền đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu Mính cũng nhanh chân đi theo, cùng đi xuống.

Kỷ Diễn xuống tới nơi, quả nhiên thấy dì Trương nắm tay Kỷ Thanh đứng đó. Đương nhiên anh cũng thấy hành lý bên chân dì Trương, anh cau mày. Kỷ Thanh vừa thấy anh, đôi mắt to đen nhanh nháy mắt sáng lên, thoát khỏi tay dì Trương chạy về phía anh.

“Anh trai.” Tuổi còn nhỏ nhưng câu chữ lại rõ ràng.

Kỷ Thanh ôm chặt chân anh, tiểu nha đầu cọ vào anh, trong mắt không giấu được vui mừng cùng nhảy nhót, thanh âm lại càng mềm mại: “Anh trai, em rất nhớ anh.”

Kỷ Diễn nhìn, mắt giật giật. Mà lúc này dì Trương kéo theo vali chạy tới trước mặt anh, anh nhìn thoáng qua cái vali.

Không lớn, rất dễ thương, vừa nhìn là biết vali của con nít.

“Chuyện gì thế này?” Con ngươi anh như một đại dương sâu thẳm, bình tĩnh, sâu xa, ẩn hiện một vài phần xa cách.

Dì Trương khẩn trương xoa xoa tay, rõ ràng lúc trước đâu có khẩn trương vậy, nhưng mà vừa đứng trước mặt anh, khí thế này làm bà thấy chột dạ. Sau khi lấy lại bình tĩnh, vẫn nhanh chóng đem những gì đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra một lượt.

“Kỷ lão gia cùng phu nhân có việc đi nước ngoài một chuyến, trong nhà không có ai chăm sóc tiểu tiểu thư, hơn nữa tiểu tiểu thư cả ngày nói nhớ cậu, nên muốn để cậu chăm sóc mấy ngày.”

Kỷ Diễn không nói lời nào, chỉ là đôi mày anh tuấn nhíu càng lúc càng chặt.

Trương thẩm nhìn Kỷ Diễn không nói một lời, trong lòng càng thêm bất an. Bà lúc ấy không nên đồng ý với phu nhân đưa tiểu tiểu thư lại đây, nếu không phải không thể, bà rất muốn xách vali đi về a.

Ngay lúc dì Trương khẩn trương tới mức không biết để tay đi đâu, Kỷ Diễn đột nhiên lấy di động trong túi ra. Bà không khỏi bội phục Kỷ lão gia liệu sự như thần, biết là không nên nói nhưng vẫn nói ra: “Tiên sinh, cậu đừng gọi, Kỷ lão gia cùng phu nhân giờ chắc là đang trên máy bay rồi… chắc điện thoại tắt máy, gọi cũng không được…”


Nghe dì Trương nói xong, ngón tay Kỷ Diễn đang bấm số liền dừng lại. Xem ra bọn họ đã sớm tính toán xong, đường lui cũng không chừa lại cho mình. Bỗng nhiên ống quần bị kéo nhẹ, tiểu nha đầu vô cùng đáng thương nói: “Có phải anh không thích em không, nên mới không muốn em tới chỗ anh?”

Kỷ Diễn còn chưa nói chuyện, lại nghe được tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: “Nếu anh không thích, vậy em có thể cùng dì Trương về nhà, ngoan ngoãn chờ ba mẹ về.”

Một tiểu cô nương bốn tuổi, lời nói ra vừa uỷ khuất lại vừa hiểu chuyện, đừng nói dì Trương  đau lòng, ngay cả Tiêu Mính cũng không khỏi có chút mềm lòng. Sao lại có một tiểu nha đầu hiểu chuyện vậy chứ?

Môi Kỷ Diễn giật giật, đưa tay xoa đầu cô bé, hỏi dì Trương: “Mấy ngày?”

dì Trương vừa nghe liền biết anh đổi ý, nhanh chóng trả lời: “Không lâu không lâu đâu, nhiều nhất là một tuần.”

“Tôi biết rồi, dì về đi.”

“A, được được, vậy tôi đi trước.” dì Trương ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, hoà ái xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Kỷ Thanh rồi mới rời đi.

Kỷ Thanh nhìn bóng dáng dì Trương rời đi, giọng nói mềm mại hỏi Kỷ Diễn: “Anh, anh đồng ý mang em tới chỗ anh sao?”

Kỷ Diễn ừ một tiếng, lại không lãnh đạm giống như bình thường. Rồi nói với Tiêu Mính đứng bên cạnh: “Tiêu Mính, xách theo vali đi.”

“Vâng, ông chủ.”

Kỷ Diễn nhìn bàn tay nhỏ bé của Kỷ Thanh vẫn đang nắm lấy quần mình, nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Bỏ anh ra trước đã, chúng ta phải lên lầu rồi.”

“Dạ.” Tiểu nha đầu nghe lời, lập tức buông tay ra.

“Đi thôi.”

Kỷ Diễn vừa xoay người, một đôi tay nho nhỏ mềm mại nắm lấy ngón tay anh, anh không thể không cúi đầu nhìn qua. Kỷ Thanh ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn anh: “Anh, em có thể nắm tay anh không?”

Kỷ Diễn không nói chuyện, chỉ tuỳ ý để con bé nắm tay. Nhưng chỉ cần như thế, Kỷ Thanh đã cong cong đôi mắt cười, xem ra ba ba không nói dối. Anh trai chỉ là nhìn lạnh lùng vậy thôi, nhưng đáy lòng vẫn thích mình, chỉ cần mình ngoan ngoãn nghe lời một chút, anh trai sẽ càng ngày càng thích mình. Nghĩ đến đây, cô bé không khỏi dùng thêm sức nắm tay anh trai.

Vốn dĩ Kỷ Diễn định buổi trưa tới nhà ăn công ty giải quyết bữa trưa, nhưng vì có Kỷ Thanh, ở đó đều là đồ ăn cho người lớn, anh lo lắng con bé không hợp khẩu vị. Nhưng mà anh cũng chưa chăm sóc trẻ nhỏ bao giờ, cũng không biết cho ăn gì thì tốt. Nghĩ một hồi, quyết định hỏi Lục Hi Hoà, con gái chắc vẫn hiểu mấy thứ này hơn. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.