Đọc truyện Cô Ấy Quá Ngọt Ngào – Chương 104
Editor: Mứt Chanh
Điều này hơi ngạc nhiên bởi vì sau khi Tô Hà làm siêu âm 4D và để chủ nhiệm Triệu xem thì đã nói với cả nhà, thế cho nên người trong nhà đều mua quần áo vật dụng hằng ngày cho con gái, ngay cả tên cũng liên quan đến con gái.
Tạ Điềm Điềm.
Sau khi ra đời đã là con trai, người một nhà đều ngây người, Cố Tình bắt lấy cánh tay chủ nhiệm Triệu: “Ông giải thích một chút đi chứ?”
Một lớp mồ hôi chảy ra trên trán chủ nhiệm Triệu, ông lau mồ hôi, hơi chần chờ mới nói: “Lúc ấy có thể là tôi nhìn lầm rồi, bởi vì trước trước đó một người làm siêu âm 4D là con gái, cậu chủ Tạ khí thế quá mạnh, nhất thời không chú ý nên nhìn lầm rồi.”
Cố Tình híp mắt: “Hay là ông ôm sai người rồi đưa cho chúng tôi?”
Chủ nhiệm Triệu lập tức lắc đầu: “Làm gì có, tự bà xem đi, đứa bé được sinh ra đến bây giờ vẫn luôn ở phòng còn chưa đưa ra ngoài đấy.”
Dãy phòng Tô Hà ở một tuần sáu vạn. Hỗ trợ Tô Hà sinh sản đều là chuyên gia xung quanh, mỗi người đều là cấp bậc chủ nhiệm trở lên.
Có tổng cộng ba phòng trong dãy phòng, bao gồm cả căn phòng nhỏ nơi đứa bé ở, đúng là đứa bé chưa bao giờ ra khỏi dãy phòng.
Sau khi Cố Tình nghe xong thì mặt mày hớn hở, buông chủ nhiệm Triệu ra, vui vẻ mà nói rằng: “Tôi đã nói là con trai mà, hình dáng bụng chính là con trai không sai, may mắn là những món đồ mà tui mua trước đây đều chưa ném đi, quá tuyệt vời.”
Tạ Tuấn lập tức gọi điện thoại để dì Trần mang quần áo bé trai lại đây.
Tạ Lâu vẫn luôn nhìn đứa bé đang khóc thút thít kia, đứa bé không ngừng khóc. Cặp mắt xinh đẹp giống mẹ nó, tay nhỏ cũng mềm mại và trắng nõn, trông nó thật giống cô.
Tô Hà để y tá ôm cục cưng qua. Thật thần kỳ, đứa bé nhìn thấy Tô Hà thì không khóc nữa. Khóe mắt có hai hàng lệ tuôn, thoạt nhìn ngốc ngốc dễ thương.
Tô Hà đưa ngón tay ra và cuộn tay đứa bé lại.
Đứa bé gãi gãi những ngón tay của Tô Hà và cũng nắm lấy.
Tâm nguyện của Tạ Lâu muốn có một cô con gái đã thất bại, lại là một thằng chó con.
Còn chưa tính, ngồi ở mép giường Tô Hà, ngón tay thon dài của anh cũng đến chạm vào tay con trai, ai mà ngờ còn chưa đụng tới thì đứa bé lại oa oa oa khóc lên.
Cả nhà: “……”
Tạ Lâu: “……”
Chết tiệt?
Cố Tình đau lòng vì cục cưng khóc nên lập tức tiến lên ôm lấy cục cưng: “Không khóc không khóc.”
Đứa bé vừa tiếp xúc với Cố Tình lại không khóc, vẫn là mang theo hai hàng nước mắt chớp mắt.
Cố Tình vui vẻ cực kỳ: “Con trai, con có nhìn thấy không? Mẹ vừa ôm là nó yên lặng ngay.”
Tạ Lâu: “……”
Ồ.
Tạ Tuấn nhìn cũng nhịn không được, tiến lên nựng tay nhỏ của đứa bé, đứa bé nghịch ngón tay của Tạ Tuấn, cặp mắt vẫn luôn chuyển động rất đáng yêu.
Tạ Lâu: “……”
Mẹ kiếp?????
Anh nhìn về phía Tô Hà, có hơi tủi thân.
Tô Hà nhịn cười nắm lấy cổ tay của anh, Tạ Lâu cúi đầu hôn cô, hơi bực bội: “Nó đây là giận anh sao?”
Tô Hà cười nói: “Có lẽ nó hơi sợ anh chăng?”
Tạ Lâu: “……”
*
Cửa mình Tô Hà mở rất nhanh, sinh nhanh thì không đau, nhưng dù vậy vẫn bị rách, vết thương phải khâu hai ba mũi, nhưng sinh thường thì dễ hồi phục hơn. Mấy giờ sau Tô Hà đã có thể xuống đất đi vệ sinh, đi tiểu không có vấn đề gì. Người một nhà đều ở phòng với cô.
Ngày hôm sau người quen bạn bè nghe tin lại đây thăm Tô Hà cùng cục cưng, căn phòng chật kín người.
Tô Hà còn cố ý để Tạ Lâu giúp cô thay một bộ đồ ngủ đẹp hơn một chút. Điều đáng tiếc duy nhất là cô không có sữa, vóc dáng đầy đặn về mọi mặt và làn da trắng hơn trước. Lúc Tạ Lâu giúp cô thay đồ thì thừa dịp cô còn trần trụi, từ phía sau ôm lấy cô.
Cái chạm nhẹ nhàng và êm ái khiến trái tim Tạ Lâu run lên.
Anh nhịn không được hôn một cái bên tai cô.
Lúc Ôn Mạn Trì Dĩnh Trần Lâm tiến vào vừa lúc gặp phải Lưu Na cùng trợ lý Lý tới, Chu Thành cũng theo sau mà đến. Đứa bé ở trên nôi, nháy đôi mắt nhìn mọi người xung quanh nó, cặp mắt vẫn luôn chuyển động, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, vô cùng linh động. Bọn họ đều nhịn không được dùng tay đùa với đứa bé.
Đứa bé để bọn họ giỡn, cũng không tức giận, đặc biệt đáng yêu.
Cố Tình khuấy sữa bột, đôi tay chuyển bình sữa, gần như bước tới xuỵt xuỵt: “Bé cưng uống sữa bò.”
Bé cưng nhìn bình sữa kia, cử động nắm tay nhỏ, Cố Tình bế nó lên, ở trong lòng đung đưa dỗ nó uống sữa.
Miệng bé nhỏ hồng hồng, cắn núm vú cao su hút lên.
Vài người vây quanh nhìn bé, cặp mắt bé vừa chuyển động vừa bú sữa.
Đáng yêu đến nỗi nhóm Ôn Mạn đều chịu không nổi.
Cho bú xong.
Cố Tình vỗ nhẹ vào lưng đứa bé để nó thoải mái hơn và sau đó đưa nhóc con đến chỗ Tô Hà ôm.
Tô Hà ngồi ở trên giường nhận lấy.
Trì Dĩnh tham quan căn phòng xong mới kéo ghế dựa ngồi xuống: “Tô Hà, đặt chỗ này rất khó phải không
Lúc trước cô ấy có một người đồng nghiệp sinh con cũng muốn đặt loại phòng này nhưng không có quan hệ thì không đặt được dù cô đồng nghiệp kia lấy được ông chồng rất có tiền.
Tô Hà dỗ bé cưng, ngẩng đầu mới nói: “Không rõ lắm, đều là ba với mẹ sắp đặt.”
Trì Dĩnh cười nói: “Ban đầu ông Tạ là làm chính trị, cho nên vẫn có vài tầng quan hệ.”
Tô Hà cười cười.
Ôn Mạn cũng lại đây thăm bé cưng một hồi.
Tạ Lâu cầm notebook ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm notebook, đôi chân dài vắt chéo vẫn hơi ngông cuồng tự đại.
Lưu Na trêu chọc bé cưng xong mới nói: “Tôi cảm thấy đứa bé hơi giống tổng giám đốc Tạ đấy.”
“Vậy à? Cô nhìn ra từ chỗ nào á.” Trợ lý Lý đỡ mắt kính dựa sát vào xem, đứa nhỏ như vậy nét mặt còn chưa giãn ra, nhìn thế nào.
“Thật sự có hơi giống.” Lưu Na không dám dùng ngón tay chạm vào mặt bé cưng, như vậy sẽ không phủi được ngũ quan trên mặt, “Đôi mắt phượng này, đôi mắt của Tổng giám đốc Tạ chính là thế.”
Cô ấy vừa nói thế thì những người khác đều cảm thấy hứng thú, tất cả đều chen vào bên cạnh Tô Hà xem, vừa xem vừa trêu chọc đứa nhóc, nháy mắt với bé. Bé cưng nháy mắt, nhìn nhóm người này rồi lướt qua từng người một.
Trần Lâm nhìn một lát: “Thật đúng là, thật sự hơi giống.”
“Thế à?” Lưu Na hơi đắc ý, xoay người nói với Tạ Lâu: “Tổng giám đốc Tạ, cậu tới ôm bé cưng một cái đi chứ? Từ khi chúng tôi vào cửa cậu vẫn luôn làm việc với notebook.”
Tạ Lâu thu lại đôi chân dài, ngước mắt lên nhìn bọn họ.
Biếng nhác, đặc biệt gợi cảm.
Lưu Na nhướng mày: “Tổng giám đốc Tạ?”
Đừng nhìn Tạ Lâu lúc này sắc mặt trông không gợn sóng, thật ra tầm mắt anh vẫn dừng ở trên người con trai một hồi lâu, Tô Hà chỉnh ngay ngắn mũ của con trai rồi nói với Tạ Lâu: “Lại đây ôm một chút đi, miễn cho người ta cho rằng anh không thương con trai.”
Tạ Lâu dời notebook rồi đi tới bên này.
Còn có hơi căng thẳng.
Đi đến mép giường, Tạ Lâu xoay người lại ôm bé cưng trong lòng Tô Hà.
Vén tay áo lên, cánh tay mới vừa đụng tới bé cưng thì bé cưng đã khóc lên vang rung trời.
“Oa oa oa oa oa oa a……”
Đây là lần đầu tiên đứa bé khóc dữ dội như vậy kể từ lúc Ôn Mạn và những người khác bước vào trong một thời gian dài ……
Mọi người trông ngây dại hẳn ra.
Thậm chí hơi trách cứ mà nhìn Tạ Lâu.
Cánh tay Tạ Lâu ngừng ở giữa không trung: “……”
Tức giận.
Anh đối diện với đứa nhóc.
Đứa nhóc tiếp tục khóc.
Tạ Lâu: “Anh đi hút điếu thuốc.”
Sau đó anh rời khỏi phòng.
Mới vừa đi không bao xa đã nghe được Chu Thành nở nụ cười: “Cậu chủ Tạ, cậu xác định đây là con trai cậu sao? Hả?”
Tạ Lâu: “……”
Lăn.
*
Có lẽ Tạ Lâu và con trai Tạ Lẫm trời sinh không hợp. Khi còn nhỏ còn tốt, có một chiếc giường nhỏ được kê để nhóc một mình ngủ một giường. Tới lúc ba bốn tuổi, biết bò, biết đi và biết nói, tính cách của nhóc bắt đầu bộc lộ. Diện mạo của Tạ Lẫm giống Tạ Lâu, làn da thì giống Tô Hà.
Hiển nhiên là một cậu nhóc đẹp trai.
Cái gì cũng tốt, duy nhất chỉ có thích dính lấy Tô Hà.
Đặc biệt là hơi hiểu chuyện, không phải khi được mọi người ôm trong tay và lắc lư từ bên này sang bên kia thì nhóc sẽ bắt đầu tìm lãnh thổ của riêng mình.
Ví dụ, vòng tay của mẹ là của nhóc, ngồi trong vòng tay của Tô Hà, nhóc có thể nhìn chằm chằm Tạ Lâu
Tạ Lâu có khi xách cổ áo nhấc nhóc lên thì nhóc lại khóc, khóc đến mức ông bà nội phải xuống dỗ dành mới được, sau đó nức nở khóc làm nũng với mẹ.
Kẹo que trong miệng Tạ Lâu đều bị cắn nát.
Cố Tình cùng Tạ Tuấn sẽ giáo dục Tạ Lâu: “Cùng con nít chấp nhặt làm gì?”
Tạ Lâu ngồi ở trên bàn trà, kéo tay áo, kéo cổ áo sơmi thật mạnh bạo, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm Tạ Lẫm, một hồi lâu, anh nói với giọng thù địch: “Con còn muốn chiếm mẹ con bao lâu?”
Tạ Lẫm bĩu môi: “Oa oa oa…..”
Dù sao cũng không trả lời anh.
Tạ Lâu đứng dậy, đạp vào sô pha, nhìn Tô Hà ôm Tạ Lẫm thì miệng lưỡi khô đắng.
Tô Hà nhìn bóng dáng Tạ Lâu ra ngoài thì hơi bất đắc dĩ, cúi đầu dỗ dành con trai.
Tạ Lẫm vừa thấy ba nhóc đi rồi thì lập tức không khóc, ngoan ngoãn mà ngồi ở trong lòng Tô Hà, đạp đạp đôi chân ngắn nhỏ xinh, ôm bình nhỏ uống nước.
Bên trái Cố Tình cúi đầu dỗ nhóc, còn lau nước mắt cho nhóc.
Bên phải Tạ Tuấn vuốt tóc nhóc, đôi mắt sắc bén chứa đựng chút cưng chiều.
Địa vị trong nhà của Tạ Lâu thẳng tắp giảm xuống.
Vốn dĩ đã không có địa vị gì, hiện nay trực tiếp thành số âm.
*
Buổi tối.
Tạ Lẫm nép vào vòng tay mẹ ngủ ngon lành.
Tô Hà vỗ về lưng nhóc, dỗ dành nhóc, tầm mắt lại nhìn ra cửa sổ, nơi đó có thể in bóng cánh cửa. Qua một lát, Tạ Lâu mới đẩy cửa tiến vào.
Tô Hà xoay người nhìn về phía Tạ Lâu.
Tạ Lâu cởi bỏ cổ áo sơmi, liếc nhìn cô một cái.
Tô Hà chỉ chỉ Tạ Lẫm ở trong lòng, thở dài một tiếng.
Tạ Lâu híp mắt, mặt không cảm xúc mà cởi bỏ áo sơmi, đến cầm áo tắm dài đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tô Hà nhìn cửa phòng tắm đóng lại, tay còn nhẹ nhàng mà vỗ về lưng bé cưng.
Nửa giờ sau, Tạ Lâu từ trong phòng tắm bước ra lau tóc rồi đi đến mép giường. Tô Hà giơ tay, Tạ Lâu không chút để ý mà giơ tay nắm lấy tay cô.
Tô Hà nhẹ giọng hỏi: “Còn giận không?”
Tạ Lâu mím môi, cúi người nói bên tai cô: “Anh muốn dẫn em đi làm gì đó, em có bằng lòng không?”
Tô Hà sửng sốt, “Là cái gì á?”
“Theo anh đi sẽ biết.” Tạ Lâu siết chặt tay cô, Tô Hà hơi chần chờ: “Trễ vậy sao?”
Tạ Lâu cong môi: “Phải, trễ như vậy.”
Tô Hà suy nghĩ một chút, ngày mai không cần đi làm.
Cô nghĩ hôm nay Tạ Lâu thật sự hơi tủi thân nên gật đầu: “Được.”
Đôi mắt của Tạ Lâu lóe lên vẻ thành công.
Anh đi phòng ngủ chính, tìm Cố Tình giúp trông Tạ Lẫm.
Cố Tình vui thật sự, chỉ là hơi tò mò: “Con muốn làm gì?”
Tạ Lâu cài cúc cổ áo sơ mi: “Dẫn vợ con đi ra ngoài chơi.”
Cố Tình nhướng mày: “Được rồi.”
Sau đó Cố Tình thay Tô Hà dỗ Tạ Lẫm. Tạ Lâu đẩy Tô Hà đi thay quần áo, ôm Tô Hà ra cửa, Jaguar màu đen hòa vào trong đêm tối.
Một đường đi vào khách sạn Hoàng Gia.
Đi theo ra ngoài trễ như vậy, Tô Hà có lẽ cũng đoán được Tạ Lâu muốn làm gì, cho nên nhìn thấy khách sạn vậy mà cô có chuẩn bị tâm lý.
Hai người có gần hai tháng không làm.
Đều là do Tạ Lẫm.
Hơn nữa Tô Hà cũng không đành lòng con trai khóc, cho nên xô xô đẩy đẩy.
Đêm nay coi như bù cho Tạ Lâu.
Nhưng kế tiếp, Tô Hà lại bị Tạ Lâu chọc giận chết đi được. Tên chó này giam cầm cô, làm một buổi tối còn chưa đủ, ngày hôm sau, Cố Tình gọi điện thoại tới, Tạ Lâu cột Tô Hà lại, ném điện thoại di động ra rất xa, xoay người lại ôm Tô Hà, ôm thật chặt…
Tô Hà khóc lóc: “Con trai tìm em kìa.”
“Để nó tìm!” Tạ Lâu hung ác, tay còn ở trên người Tô Hà sờ tới sờ lui.
Tô Hà quát: “Tạ Lâu!”
“Không nghe thấy!” Tạ Lâu dùng chăn quấn lấy cô, nắm cằm cô rồi lấp kín môi cô, cắn đến mức khóe môi cô chảy máu, đôi mắt là mưa rền gió dữ.
Tô Hà đạp anh vài cú đều bị anh dùng chân ngăn chặn.
Điện thoại Tạ Lâu cũng vang lên, cuộc gọi đến là Tạ Tuấn.
Tạ Lâu cũng tắt máy.
Hai giờ sau.
Cửa phòng bị gõ vang, Tạ Lẫm khóc lóc kêu mẹ.
Tức giận trong mắt Tạ Lâu từ từ biến mất, hôn Tô Hà rồi thì thầm: “Sau này nó không cưới vợ sao? Vì sao cứ chiếm lấy em?”
Tô Hà mệt chết đi được, đau lòng cho con trai bên ngoài, vành mắt đỏ hoe nhìn tên đàn ông thối này, đẩy anh một phát: “Nó là con trai anh đấy, anh nhịn cái đi.”
Tạ Lâu nắm cằm cô: “Nhịn cái rắm.”
Tô Hà nheo mắt, cười lạnh một tiếng.
Một giờ sau.
Chung cư khu vực mới Hoa Đông.
Tạ Lâu quỳ gối bàn phím, trong miệng cắn kẹo que, áo sơmi lỏng lẻo mặc ở trên người.
Tạ Lẫm ngồi xổm trước mặt anh, tay nhỏ vuốt mặt: “Ba ba, ba lại quỳ bàn phím à.”
Tạ Lâu: “……”
Con trai
Con đi chỗ khác chơi.