Bạn đang đọc Cô ấy muốn được “yêu” – Chương 74:
Trans: Cam Đá
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có khả năng làm tình trên xe lửa, bởi vì biên độ quá lớn, nếu như rung lắc giường chắc chắc sẽ bị phát hiện. Nên sau khi Tưởng Diên dùng tay hoàn tất cho Chu Kỳ xong thì ôm cô nằm xuống, thỏa mãn cô, lấy tay cho vào trong động hẹp chặn lại nơi đó của cô.
Động hoa của cô khi nãy bị khảy có hơi lật ra ngoài, bây giờ lại cắm vào một lần nữa, khoan khoái tới mức cả gương mặt cô đều là sự hưởng thụ.
Chính cô đã được thoải mái, cô cũng muốn làm cho Tưởng Diên thoải mái, lúc này không an phận mà mò mẫm lồng ngực của anh, sau đó tay đi thẳng một mạch vào bên trong quần của anh.
Anh mặc kiểu quần thể thao thông thoáng rộng rãi, nên khi cô luồn tay vào bên trong quần của anh, lập tức nắm được đứa em trai của anh, đặt trong lòng bàn tay rồi nằm ngủ, “Ông xã cũng cho tay vào trong cái động nhỏ của em đi, em cũng sẽ cầm gậy thịt của ông xã cùng đi ngủ.”
Tưởng Diên áp sát đến gần cô, bởi vì trên xe lửa hai người nằm chung với nhau, giường vốn nhỏ, hai người chỉ có thể nằm nghiêng. Anh cho tay vào bên trong hoa huyệt nhỏ của cô, chặn ở ngay nơi đó, gậy thịt của Tưởng Diên cũng được cô nắm giữ.
Bây giờ nửa người bên dưới của Chu Kỳ trống trải không mặc quần lót, Tưởng Diên lấy chăn đắp lên, che người cô lại. Cô vợ hứng tình như thế này không thể để cho người khác nhìn thấy, nên anh lấy tấm chăn đắp lên cho cô. Anh. nghiêm túc thành thật giấu cô đi, cô có lên cơn hứng tình thì cũng chỉ có thể để anh nhìn thôi.
Chu Kỳ vừa lòng thỏa ý, ôm Tưởng Diên rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày này trên xe lửa, vì hai người đều ở cùng với nhau nên không thấy vất vả một chút nào. Chu Kỳ thấy sắp sửa đến trạm, tâm trạng vô cùng thấp thỏm, ở trên xe lửa cứ luôn hỏi anh mình có nên trang điểm, quần áo mặc trông như thế nào, còn đặc biệt vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo mới, vì gặp người lớn nên cô mặc một chiếc váy dài rất giản dị.
Cô không dám trang điểm, vì dù gì người già ở nông thôn cũng không thích mấy cô gái trang điểm cho lắm.
Cô vẫn luôn trong tâm trạng lo lắng không yên, mẹ và bố anh có thích cô hay không.
Tưởng Diên nhìn dáng vẻ Chu Kỳ căng thẳng như thế này, bắt lấy tay cô nói lời an ủi: “Có gì mà lo sợ, em bình tĩnh một chút cho anh, người nên lo sợ không phải em mà là bố mẹ anh. Hai ông bà nghe anh bảo muốn cưới một cô vợ thành phố thì vừa phấn khởi vừa lo lắng, sợ em không thích môi trường dưới nông thôn, cho nên bây giờ ở nhà chắc chắn còn lo lắng hơn em nhiều. Vì vậy em không cần phải hồi hộp, mẹ anh sẽ yêu thích em, mẹ anh nghe nói em là cô giáo thì vui vẻ không sao tả nổi, chỉ trong một đêm là cả thôn đều biết anh tìm được một cô vợ là cô giáo.”
Chu Kỳ nghe những lời này thì trong lòng cũng được xoa dịu chút ít, nhưng vẫn rất lo sợ. Dù sao thì lần đầu tiên không hề có chút kinh nghiệm nào, nếu như để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ở chung với nhau không tốt đẹp thì không xong rồi.
Tưởng Diên cứ luôn thấp tha thấp thỏm trên xe lửa cũng đã xuống trạm, anh cầm theo hành lý của hai người. Lần này quay về, thời gian ở lại không được xem là dài, cũng chỉ có vài ngày, nên hành lý của hai người để chung với nhau, sắp xếp thành một lớn một nhỏ.
Chu Kỳ mang theo đồ của cô, chung quy đa số đồ đạc cũng là mấy món chai chai lọ lọ mỹ phẩm dưỡng da. Phụ nữ ra ngoài thường mang nhiều đồ, quần áo cũng thay đổi hàng ngày, không giống đàn ông, một bộ quần áo có thể mặc cả mấy ngày, vì thế đồ của cô chiếm 2/3 hành lý. Còn có một chiếc ba lô, cô muốn mang ít đồ đạc giúp anh, tránh cho anh quá vất vả, nhưng Tưởng Diên không cho. Anh vác một chiếc ba lô to, nhấc hành lý, dắt tay cô, dẫn cô ra khỏi trạm.
Trạm đến của xe lửa là ở huyện, muốn lên trấn còn phải ngồi xe bus, ngồi xe bus hết một tiếng đồng hồ. Chu Kỳ cứ luôn đi tìm xem những video nên ở chung với mẹ chồng như thế nào, thấy còn thấp thỏm khó khăn hơn bản thân mình chuẩn bị giáo án.
Suốt cả chặng đường cô đều lo học tập. Tưởng Diên thấy cô đau khổ như vậy thì dở khóc dở cười, chỉ có thể sắm vai của mẹ anh, luyện tập chung với cô.
…
Bố Tưởng mẹ Tưởng lần đầu gặp con dâu, cho nên vô cùng phấn khích, sáng sớm đã ra cổng thôn chờ hai người bọn họ.
Đã nói với hai ông bà rằng đến chiều hai người mới đến, nhưng hai người già bọn họ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng thấy không yên tâm, sợ làm trễ nãi thời gian lại để lại ấn tượng không tốt, cho nên sáng sớm đã ở cổng thôn chờ đợi.
Mẹ Tưởng sợ người ta vào thôn không quen ăn đồ ở đây, đặc biệt vào trong huyện mua một ít hoa quả, lại còn mua cherry. Nói chung cũng khá đắt tiền, nhưng vẫn cam lòng mua.
Sau khi mua xong thì về nhà, về đến nhà rồi lại lo lắng không yên, lại ra ngoài thôn chờ đợi. Hai ông bà già thấp thỏm chờ cả mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy xe bus đến thì đứng trước xe bus nhìn xem.
Hai người Chu Kỳ và Tưởng Diên xuống xe, bố Tưởng tiến lên trước xách hành lý giùm bọn họ. Mẹ Tưởng nhìn Chu Kỳ đầy vẻ hài lòng, nhìn thấy một cô gái tươi trẻ xinh xắn, đôi mắt bà lóe sáng.
Bà vội vàng bước đến chào hỏi với cô: “Đây chính là, Tiểu Kỳ đúng không?”
Chu Kỳ ngượng ngùng vén tóc cúi đầu chào bà, nói câu chào hỏi với vẻ vô cùng e lệ: “Cháu chào chú chào dì, cháu là Chu Kỳ, rất vui khi được gặp mọi người ạ.”
Mẹ Tưởng hết sức vui mừng, kéo tay rồi dắt cô vào trong thôn nói chuyện: “Làm gì có, là dì rất vui khi gặp cháu đó! Trong điện thoại Tưởng Diên nói rằng cháu rất xinh đẹp, hôm nay vừa nhìn thấy cháu là biết còn xinh đẹp hơn cả lời nó miêu tả, xinh đẹp hiếm có.”
Lúc ban đầu Chu Kỳ còn cho rằng tính tình cô trầm lắng, không quá thích hợp ở cùng một chỗ với mẹ chồng tương lai của mình, dù gì bản thân cô cũng không biết nói chuyện cho lắm, nhưng chặng đường đi thẳng một mạch vào trong thôn cũng khá tốt. Chung quy thì mẹ chồng cũng dễ tiếp cận, biết cách bắt chuyện, hai người trò chuyện suốt chặng đường, dần dần cũng không còn lạ lẫm như lúc ban đầu, lại còn tay dắt tay nhau cùng đi.
Về đến nhà, tuy rằng điều kiện ở nông thôn không được tốt, nhưng mấy năm nay nhà nào nhà nấy đều tự mình xây dựng nên. Nhà của Tưởng Diên cũng đã là căn nhà hai tầng, bố mẹ Tưởng đã quét dọn phòng ốc hết một lượt, thay drap trải giường sạch sẽ gọn gàng cho bọn họ, còn ở trên huyện mua cả đồ ngủ mới cho Chu Kỳ.