Bạn đang đọc Cô ấy muốn được “yêu” – Chương 52:
Editor: Caramel
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Kỳ nghe thấy giọng điệu mẹ mình dịu đi mới đến giải thích: “Chỉ là ăn xong có chút đau bụng nên mới đi vệ sinh lâu một chút, chẳng lẽ con ăn xong cảm thấy đau bụng cũng không được sao?”
Mẹ Chu nghe thấy lời này cũng hơi nghi ngờ, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy không có gì cả, lúc này mới lôi cô ra ngoài. Khi đi ra ngoài, bà còn nói với cô: “Người lần này dì Lý giới thiệu có hợp với con không. Trước kia con ghét bỏ người này người kia nhưng mẹ lại thấy khá ổn, không hề kém hơn người đàn ông con đang quen. Hơn nữa người này còn biết kiếm tiền, không những thế còn làm tiến sĩ, tiền lương tính bằng nhiều vạn đấy. Qua hai năm nữa thăng chức thì tiền lương cũng sẽ cao hơn, cho nên con nghĩ thế nào? Với lại người ta quần áo gọn gàng, dáng vẻ lại không tệ, chủ yếu là chỉ số thông minh của hai đứa ngang nhau, chắc chắn có thể bồi dưỡng tốt. Có chồng là tiến sĩ, chắc chắn sau này con con sẽ có gen tốt hơn so với người chỉ là học sinh trung học kia.”
Vẻ mặt Chu Kỳ lại không có chút hứng thú, chỉ đáp lời cho có, “Con chẳng có cảm giác gì với anh ta, cũng chẳng thấy thích. Con thích người khác rồi, nếu mẹ thấy anh ta tốt thế thì mẹ ở chung với anh ta đi.”
Mẹ Chu Kỳ bị chọc tức chết, lấy tay chọc chọc vào gáy cô, mắng, “Con nhóc chết tiệt này, con chính là một đứa không biết suy nghĩ, con cho rằng mẹ là vì bản thân mẹ sao? Mẹ đã từng này tuổi rồi, không phải đều vì con mà suy nghĩ à? Bây giờ con có thể nói là vì yêu, nhưng sau này thì sao, sau này chắc chắn con sẽ hối hận. Mẹ làm thế không phải vì sợ sau này con sẽ hối hận à? Mẹ là người từng trải nên tuyệt đối sẽ không hại con, con nghĩ lại đi, cậu ta là người nông thôn, mẹ chồng ở nông thôn có bao nhiêu khó khăn, con có nghĩ đến chưa? Con gả cho cậu ta đến vùng nông thôn đó, cuộc sống của con từ nhỏ đến lớn đều ở thành phố, là một cô gái thành phố đến vùng nông thôn sống, con có nghĩ qua cuộc sống tương lai của mình sẽ thế nào không? Mẹ chồng có thể tốt với con sao? Đây chính là sự khác nhau đấy, con hà tất gì phải chịu tội như thế. Con thử nghĩ về tương lai khi mình đến vùng nông thôn đó đi, ngay cả ăn uống cũng không quen nữa. Mẹ đã điều tra qua vùng nông thôn kia rồi, đó là một nơi vô cùng hẻo lánh. Cậu ta đối với con tốt nhưng mẹ cậu ta đối với con tốt không, họ hàng có tốt không, sau này con có thể hạnh phúc không?”
“Con có nghe qua câu này chưa? Không nghe lời người lớn thì chỉ có chịu khổ. Người kia vừa nhìn đã thấy không phải là người có thể dựa vào, con và cậu ta không thể ở bên nhau được đâu. Mẹ cảm thấy Tiểu Lý không tệ đâu, con ở chung với cậu ấy sẽ tốt hơn một chút, nhỡ đâu ở chung với nhau lại nảy sinh tình cảm thì sao?”
Lúc đầu Chu Kỳ không hề lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ mình thích anh là được rồi. Nhưng bây giờ nghe mẹ nói những lời này, Chu Kỳ lại ngẩn ra, giống như chưa từng suy xét đến những chuyện như vậy. Cô nghĩ rằng bây giờ hai người có thể ở bên nhau, nhưng nếu tương lai lập gia đình, nếu thật sự phải đến vùng nông thôn đó, không biết có ở chung với mẹ anh không. Từ nhỏ cô đã sống ở thành phố này, trước kia cô đã xem tin tức về chuyện cô gái thành phố đến vùng nông thôn… Đều không được như ý, sự khác biệt này rất rõ ràng.
Những mẹ chồng ở nông thôn thường không có văn hóa, hơn nữa đa số đều có chút khó khăn.
Vốn dĩ cô không nghĩ đến chuyện này, cảm thấy hai người ở chung một chỗ rất tốt, nhưng bây giờ nghĩ đến tương lai lại có chút không quá như ý, có chút ngần ngại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Chu nói với cô: “Chu Kỳ, mẹ cũng là phụ nữ, mẹ không có khả năng sẽ hại con, nói chuyện yêu đương là chuyện của hai người, nhưng nếu thật sự con muốn nói chuyện yêu đương với cậu ta cả đời thì mẹ sẽ không ngăn cản con. Có điều nếu hai đứa nói chuyện kết hôn, nếu điều kiện cậu ta tốt một chút thì mẹ sẽ không khó khăn như thế. Nhưng mà điều kiện của cậu ta không môn đăng hộ đối với chúng ta, con hiểu không? Những người không môn đăng hộ đối có thể có kết quả tốt sao? Ai sẽ là người hối hận, con không được quên, trước kia có một người hàng xóm, cô ấy không phải là người đã đến nông thôn à. Cũng không môn đăng hộ đối đấy, điều kiện cô ấy rất tốt, sau đó thì thế nào? Bây giờ ly hôn, người ta không cho mang đứa nhỏ đi mà để ở lại nông thôn nuôi dưỡng. Nếu sau này đứa nhỏ trở thành đứa nhóc nông thôn không đến thành phố dạy dỗ, con nghĩ xem, sau này con cái của con như thế sao?”
Chu Kỳ phản bác nói: “… Chuyện này hoàn toàn không liên quan, Tưởng Diên cũng ở trong thành phố dốc sức làm việc, tương lai bọn con đều sống ở thành phố này, chắc chắn không giống nhau.”
“Hai người họ vì sao ly hôn, vì nguyên nhân gì? Là do hai bà mẹ ở thành phố và nông thôn có nhiều khác biệt, cho nên đã chịu nhiều nỗi ấm ức. Từ xưa đến nay quan hệ của mẹ chồng nàng dâu vốn đã không tốt rồi, càng đừng nói đến thói quen sống của người dưới quê, cuối cùng dẫn đến ly hôn. Con từ nhỏ đến lớn đều được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng để con chịu oan ức gì, chẳng lẽ bố mẹ lại nhẫn tâm để con đến nông thôn chịu khổ sao?”
Chu Kỳ còn muốn nói cái gì đó, nhưng lời đã đến miệng cũng chẳng nói ra được một câu phản bác nào cả. Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân mình biến thành người câm, chẳng thể nói ra được cái gì.
Cô sợ hãi, sợ hãi lời mẹ mình nói về tương lai sau khi kết hôn của cô, bản thân mình sẽ gặp người mẹ chồng như thế. Tuy rằng cô chưa từng trải qua, nhưng đã xem qua rất nhiều tin tức.
…
Hai ngày nay, Chu Kỳ vẫn luôn liên hệ với Tưởng Diên. Cũng không biết anh đang làm cái gì mà lúc sáng nói với anh chào buổi sáng, muốn nói thêm với anh vài câu, kết quả người ta vẫn chưa trả lời lại, mãi đến tối muộn mới trả lời lại một câu.
Chờ anh trả lời lại tin nhắn thì Chu Kỳ đã ngủ mất rồi, sáng dậy nhìn thấy thì trả lời lại một câu cho có lệ.
Thời gian nói chuyện với anh hoàn toàn không có, bỗng chốc những lần hai người liên lạc với nhau càng ngày càng ngắn đi. Cũng không biết anh đang bận cái gì, cô cũng bắt đầu sợ hãi.
Mẹ Chu mấy ngày nay thừa dịp Tưởng Diên không có ở đây, nói cho Chu Kỳ nghe những chuyện mấy cô gái thành phố về nông thôn chịu khổ sở, oan ức thế nào, nước mắt rơi bao nhiêu, càng nói càng khiến cô hoảng sợ.
Chu Kỳ muốn Tưởng Diên an ủi cô, nhưng lại không có cách nào liên hệ với anh.