Đọc truyện CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP! – Chương 66: Đừng Tưởng Xinh Là Lành!
Nghe mệnh lệnh được giao phó, Tân Yết nghiên túc chấp nhận, riêng Mộ Sa thì lại hết sức kinh ngạc, khi Nhược Uyển phất tay, ý bảo Tân Yết lui ra trước… Nhìn thấy hiệu lệnh, Tân Yết nhanh chóng đưa Mộ Sa ra ngoài trước, còn Vũ Dạ Triệt và Nhược Uyển thì đi sâu vào thêm một chút
Nơi đây không gian rất giống với cảnh của tiên giới, có hoa, có cỏ, có cây xanh, thật sự không giống với nhà giam một chút nào. Nhìn thẳng lên cứ như là một cái thung lũng đầy hoa, xung quanh cái lồng kính đầy hoa là những cánh cửa với nhiều màu sắc khác nhau. Nhưng mà, Vũ Dạ Triệt có chút thắc mắc.. Rõ ràng Nhược Uyển chỉ mới mua căn nhà này, làm sao mà lại có mật thất hoàng tráng như vậy?
– Nhược Uyển, em mua căn nhà này lâu rồi?
– Thật ra trước khi vào Thống Nhất thì em đã ở đây một thời gian để thực hiện nhiệm vụ. Sau đó, nhìn thấy chỗ này rất thú vị, lại còn cách xa trung tâm, nên đã cho người xây dựng mật thất.
Vũ Dạ Triệt nhìn xung quanh một loạt. Tổng cộng có bảy cánh cửa với được sơn theo bảy màu của cầu vòng, lần lượt là “Đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím”
Trên cửa còn có một con số ứng với vị trí của từng cánh cửa. Vũ Dạ Triệt có chút tò mò
– Anh nhìn theo cánh cửa màu đỏ, mà màu đỏ là màu của lửa. Bên trong đó, là nơi tra tấn hình thức là nung thanh sắt, rồi in lên người, hoặc là đốt sống.
Vũ Dạ Triệt gật gật đầu xem ra chỗ này rất khó chơi. Tiếp theo đó, Nhược Uyển giới thiệu lần lượt đến những cánh cửa còn lại
Màu “Vàng” chắc chắn ai cũng nghĩ đây sẽ là cánh cửa mơ ước đúng không? Nhưng không…. Đây là cánh cửa khá là khóc liệt, bên trong những thuộc hạ sẽ dùng cây kẹp gỗ của người thời xưa, kẹp vào mười ngón tay… Để lấy khẩu cung, hoặc là… Để hành hạ cho vui
Cánh cửa màu “Cam”, thật ra thì đây là nơi để cất giữ vũ khí của mật thất, chỉ duy nhất một mình Nhược Uyển mới có cách đi vào bên trong. Cánh cửa này rất chắc chắn, phía bên trong cánh cửa còn tráng một lớp kim cương, cho dù cắt… Cũng không cắt đứt.
Cánh cửa tiếp, là màu “Lục”, màu rất đẹp… Và bên trong là nơi điều chế độc dược cũng như giải dược, phòng này thì thường là giành cho Lâm Âm và Mộ Sa
Cánh cửa kế tiếp là màu “Lam” màu của bầu trời đầy hi vọng, nhưng mà nó còn tượng trưng cho “Thủy”, vì vậy bên trong có hai cách hành hạ. Một, là đánh xong sẽ treo lên trên không trung. Hai, sau khi đánh xong sẽ cho ngâm vào nước biển… Nhưng không để chết, khi mà đã ngâm xong, nước biển thấm vào da thịt thì sẽ điều trị… Và tiếp tục làm như vậy, cho đến khi điên loạn
Màu “Chàm” màu chàm là màu pha trộn giữa lam và tím, nhưng hình ảnh trong màu chàm thì rất đơn giản. Thật ra trong đó chỉ dùng roi điện đánh thôi. À quên nói, là roi có điện nhé… Hoặc là cắt lưỡi, chặt tay chặt chân… Hừm… Cũng rất nhẹ nhàng
Cuối cùng là một màu “Tím”, màu tím thủy chung màu tím huyền bí và đầy bí ẩn, bên trong đó là gì…. Thì cùng đi theo Nhược Uyển sẽ biết
Nhược Uyển dẫn Dạ Triệt đi vào, bên trong dường như là tối đen như mực, nhưng rồi… Nhược Uyển đi đến đâu, đèn sáng đến đó, không chỉ như vậy.. Hai bên thành tường xuất hiện những hình vẽ… Rồng bay phượng múa, vô cùng sinh động.
Đi sâu vào trong, Dạ Triệt nhìn thấy bốn cánh cửa với một màu xanh hi vọng. Rồi Nhược Uyển đi đến cánh cửa số 3, hai tên canh cửa nhìn thấy Nhược Uyển, liền nghiêm trang hành lễ. Nhược Uyển gật đầu, rồi đi vào trong
Hình ảnh đầu tiên mà Vũ Dạ Triệt nhìn thấy là Diên Xán với bộ đồ rách rưới, tay chân bị xiềng xích lại, gương mặt sợ hãi co rúm lại một chỗ. Nên kia còn là 2 tên nam nhân lực lưỡng, khi nhìn thấy Nhược Uyển, hai tên đó liền nép sang một bên
– Thế nào?
– Bẩm tiểu thư, lão ta gần như điên loạn.
– Tốt lắm. Tiếp tục “phục vụ” lão thêm 2 tuần nữa, sau đó. Tôi sẽ chuyển khoản cho hai người!
– Cảm ơn tiểu thư!
Nhược Uyển nhìn lão ta rồi cười khinh bỉ. Bị vô sinh sao? Bị vô sinh vẫn còn ham muốn nhiều sao? Được, cô đây sẽ làm “Thánh Mẫu” nhân từ với Diên Xán, sẽ cho ông ta biết… Cảnh một lão già, nằm dưới thân của các chàng trai trẻ rên rỉ là thô bỉ như thế nào. Nhưng mà… Muốn chết? Không dễ như vậy đâu!
Vũ Dạ Triệt choàng tay ôm eo của cô, rồi kéo cô vào lòng, dịu dàng vén tóc cho cô. Anh lên tiếng nói
– Sau này anh cũng không dám làm trái ý em.
– Em cho anh ăn gan hùm thách anh dám.
– Tuân lệnh, phu nhân.
Nhược Uyển mỉm cười, rồi cô cùng Vũ Dạ Triệt trở về nhà chính. Ở trên sofa, cô nhìn thấy Diên Ngư và Mục An, Nhược Uyển thở dài một tiếng.
– Chị Uyển… Mẹ… Mẹ em?
– Em yên tâm, chị chỉ trả thù Diên Xán và Diên Mỹ. Còn mẹ em thì vẫn ở Diên gia.
– Chị Uyển… Em xin lỗi….
– Tiểu Ngư, chị không trách em. Chắc có lẽ đứa bé không có duyên với chị. Em đừng tự trách mình, em hãy dưỡng sức cho khỏe… Sau này chúng ta cùng nhau dạo phố, cùng nhau shopping
Diên Ngư gật đầu, rồi Mục An lại đưa cô về Vũ Trạch, đứa bé Diên Ngư này lúc nảy vừa khỏe lại một chút liền muốn đến đây để xin lỗi Nhược Uyển cho bằng được, còn giở trò nũng nịu với Mục An, làm cho anh không trở tay kịp. Đành mắt nhắm mắt mở gật đầu đưa Diên Ngư đến.
Sau khi Diên Ngư và Mục An đi mất, thì Vũ Dạ Triệt mới nhanh chóng ôm lấy cô.
– Phu nhân, nhờ em chiếu cố.
– Ý anh là…. A…
Chưa để Nhược Uyển nói xong, Vũ Dạ Triệt đã nhanh tay vác cô lên vai, rồi đi lên phòng! Để làm gì thì ai cũng biết….
[…………………còn………………]