CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

Chương 47: Muốn Dạy Dỗ Tiểu Âm Nhi Nhà Tôi? Cô Đang Mơ Sao?


Đọc truyện CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP! – Chương 47: Muốn Dạy Dỗ Tiểu Âm Nhi Nhà Tôi? Cô Đang Mơ Sao?

– Tam thiếu này, anh đã làm gì Tiểu Âm nhà tôi rồi?

Vũ Dương lắc đầu, gương mặt vô cùng hốt hoảng. Nhược Uyển nhìn anh ta một lúc, đến giờ này còn muốn diễn với cô sao? Hình như tên Vũ Dương này quên mất cô mới là diễn viên thì phải. Ngừng một lúc, Lâm Am vội vàng nói

– Chị Uyển, chúng ta ăn sáng đi… Rồi đi mua sắm… Đúng không… Mẹ, Mộ Sa…. Hì hì

– Tiểu Âm Nhi, hành động này có chút không đúng lắm.

Lâm Âm giật mình, cũng vội vã lắc đầu từ chối. Vũ Dạ Triệt nhìn hai người họ căng thẳng đến sắp tắt thở, nên giải vây

– Tiểu Ái, để cho họ ăn sáng. Em đừng dọa họ nữa.

Nhược Uyển bĩu môi một cái rồi ngoan ngoãn ngồi ăn sáng. Vũ Dương và Lâm Âm giống như vừa mới thoát nạn, liền nhanh chóng ngồi vào bàn ăn… Cũng không quên tách nhau ra sợ bị nghi ngờ, Ninh Tiếu nhìn một cái không nhịn được liền cười một tiếng. Rõ ràng là yêu nhau lắm, không muốn tách rồi vậy mà… Ninh Tiếu bỗng chốc thở dài một tiếng

– Tiểu Âm, chúng ta cứ ở đây không phải chuyện nên làm.

Ninh Tiếu thì thầm vào tai của Lâm Âm, làm cho cô nàng khựng lại một chút… Mẹ cô nói đúng, ở đây dù gì cũng là Vũ Trạch, cô và mẹ nếu ở đây lâu dài thì sợ tin đồn của mẹ lại bị dấy lên một lần nữa. Chắc cô phải tìm một nhà trọ nào ở thôi

Nhược Uyển quan sát sắc mặt của Lâm Âm và Ninh Tiếu một lúc. Cô liền lên tiếng nói

– Mợ út này, lúc con vào Thống Nhất thì công ti có cấp một căn chung cư ở Kim Đông Cư, nếu mà hai người không ngại… Thì cứ dọn đến đó.

– Kim Đông Cư? Tiền nhà rất đắc.


Ninh Tiếu liền lên tiếng. Đa phần Kim Đông Cư là nơi giành cho các diễn viên, ca sĩ, doanh nhân nổi tiếng ở. Chứ người thường như bà làm sao ở nổi.

– Mợ út yên tâm, Nhược Uyển này không có gì ngoài điều kiện. Nếu như mợ sợ rằng sẽ nợ con… Thì mợ cứ cho Tiểu Âm đi theo làm trợ lí cho con cũng được. Mợ út, mợ đừng khách sáo mà

– Nhưng mà….

– Mợ út ~

– Thôi được rồi, vậy con cứ để Tiểu Âm ở đây. Mợ sang đó ở một mình cũng được.

Ninh Tiếu nói, nhưng Lâm Âm một mực không đồng ý. Đến cuối cùng, Nhược Uyển lại có ý kiến khác. Nếu như Ninh Tiếu không ngại thì có thể quay về Ân Thành, sau đó cô sẽ sắp xếp cho Ninh Tiếu ở trong Uyển Cơ Bảo để thuận tiện chăm sóc ông ngoại của cô.

Vì ba mẹ cô thì suốt ngày đi làm rồi lại ân ái. Bác lại bận trăm công nghìn việc, ông ngoại thì tuổi cũng cao… Lại ít có ai bầu bạn, nếu như Ninh Tiếu đồng ý… Thì có thể đến Uyển Cơ Bảo, vừa chăm sóc ông ngoại, vừa có người bảo vệ cho bà.

– Như vậy… Không tốt lắm…

– Mợ út, nếu như mợ không đồng ý thì chúng ta cứ làm như ý định ban đầu đi. Mợ và Lâm Âm sẽ đến Kim Đông Cư, và Tiểu Âm sẽ là trợ lý của con.

– Con để mợ suy nghĩ đã.

Nhược Uyển gật đầu… Sau đó, Nhược Uyển, Lâm Âm và Mộ Sa quyết định đi shopping một chuyến. Đương nhiên người đi theo chính là Vũ Dương và Tân Yết, trước khi tạm biệt thì Vũ Dạ Triệt đã căn dặn hết sức thận trọng cho người họ. Không chỉ là căn dặn, mà còn có đe dọa trong đó nữa.


[………………………]

Nhược Uyển từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mua đồ thì cần gì nhìn giá. Cứ thích bộ nào thì lấy bộ đó thôi. Nhưng Mộ Sa và Lâm Âm thì khác, Mộ Sa từ nhỏ đã ở nơi của bí mật của Thất Uông Lang, đến shopping là gì cô nàng còn không biết. Nhưng Lâm Âm lại trái ngược, từ nhỏ được biết đến là tiểu thư của Trang gia, nhưng chưa lần nào được mẹ hay ông nội đưa đu shopping… Quà sinh nhật cũng không có. Còn Phí Hân Hân thì lại được như công chúa… Muốn gì được nấy…

– Hôm nay chị có tâm trạng rất tốt. Muốn mua gì cứ lấy, chị trả!

– Chị Uyển… Như vậy có hơi…

Lâm Âm có chút không quen, ngay cả Mộ Sa cũng gật đầu đồng tình. Nhược Uyển nhíu mày, chóng hông nhìn hai người họ

– Này! Lâm Âm! Mộ Sa… Hai em chính là sợ chị hết tiền sao? Nếu không thì… Hai người cứ mua… Tân Yết và Vũ Dương chi trả. Được không?

Nhược Uyển đưa mắt nhìn Tân Yết và Vũ Dương. Vũ Dương định lên tiếng phản đối nhưng Tân Yết đã nhanh tay bịp miệng anh ta lại, gật đầu đầy cam chịu

– Được… Được… Được chứ! Cứ tự nhiên… Đừng ngại!

Mộ Sa nhìn Tân Yết một lúc, liền hếch mũi đầy kiêu ngạo, sau đó…. Cả ba người đi vào khu thời gian để chọn quần áo cho bản thân

Lâm Âm nhìn thấy một chiếc váy rất đẹp, cô nàng cầm lên… Nhìn giá… Và rồi lại lặng lẽ buông ra, nhìn cô nàng có chút luyến tiếc. Rất nhanh sau đó, một cô gái đã đẩy Lâm Âm sang một bên, còn khinh bỉ nói


– Đã không có tiền còn có mặt mũi vào đây. Đúng là quê mùa!

Lâm Âm nhìn cô gái đó, thì ra là Phí Hân Hân. Cô ta cùng Hạ Linh Lam và Nhất Miểu Miểu đi mua sắm để chúc mừng cô ta có vai diễn mới. Lâm Âm siết chặt bàn tay thành nắm đấm, định sẽ dạy dỗ cho cô ta một trận nhưng rồi Lâm Âm lại không làm như vậy. Cô liền muốn bước đi, nhưng Phí Hân Hân lại cản trở

– Này Trang Lâm Âm, cô và mẹ cô đã đi theo tình nhân của bà ta rồi đúng không? Thật tội nghiệp cho cậu út… Đã là người thực vật là quá tội nghiệp rồi, bây giờ… Ngay cả vợ và con gái cũng đi mất! Haha…

*CHÁT!*

Lâm Âm tức giận đến tột đỉnh cho dù Phí Hân Hân sỉ nhục cha mình thế nào, hay sỉ nhục bản thân thế nào Lâm Âm đều có thể bỏ qua. Nhưng mà Phí Hân Hân lại dám động đến mẹ của cô… Lâm Âm không cho phép, liền ra tay đánh cô ta một cái

– Mày… Mày… Mày dám! Con chó cái này!

Phí Hân Hân định đưa tay đánh Lâm Âm, nhưng cô đã nhanh tay giữ lại, gương mặt đầy căm phẫn nhìn cô ta. Những người mua hàng ở đây liền bu lại nhìn

Ở phía xa một chút, Nhược Uyển và Vũ Dương nhìn thấy có gì đó không ổn liền đi đến xem, Nhược Uyển nhìn thấy Lâm Âm đang ra tay đánh Phí Hân Hân, cô liền mỉm cười. Còn Vũ Dương thì lo rằng Phí Hân Hân sẽ đảo ngược tình thế mà hãm hại Lâm Âm, Vũ Dương định xông vào liền bị Nhược Uyển cản lại

Bảo vệ cũng như quản lí khu mua sắm này thấy không ổn liền muốn ra giải quyết, vì cô ta là Phí Hân Hân là diễn viên mới của Thống Nhất, còn là cháu ngoại của Trang gia lừng danh. Nên anh ta muốn ra oai một chút, để Phí Hân Hân có thể nói tốt về khu mua sắm này của anh ta

– Này, cô gái kia… Sao lại kiếm chuyện với Phí tiểu thư?

– Tôi… Gây sự với cô ta? Anh mù sao?

– Anh quản lý… Chính cô ta ra tay đánh tôi.

Tên quản lý kia nghe thấy liền có chút mềm lòng, định gọi bảo vệ đuổi Lâm Âm đi… Nhưng mà…


– Tiểu Âm, đánh hay lắm!

Nhược Uyển trong đám đông bước ra. Tên quản lý một phen kinh hãi, anh ta biết rõ… Đây là Ảnh Hậu nổi tiếng tàn nhẫn của màn ảnh, đây còn là bạn gái yêu dấu của Tổng Giám Đốc Vũ Thị… Ngoài ra còn là cháu gái vàng ngọc của Tuyệt gia…. Nếu như… Nếu như anh ta nịnh bợ cô thì tương lai sẽ…

– Tiểu Âm, em đánh hay lắm! Nào… Tên kia, cút ra cho em gái tôi xả giận!

Tên quản lý răm rắp nghe theo, anh ta gạt bỏ tay của Phí Hân Hân rồi ngoan ngoãn nép sang một bên. Nhược Uyển nhìn Phí Hân Hân bằng nửa con mắt, gì chứ… Cô ta dám bắt nạt Tiểu Âm nhà cô? Xem ra… Cô ta chán sống rồi.

– Phí Hân Hân, cô cũng có tiền mua đồ hiệu sao? Đến cả một nơi ở, ở Kim Đông Cư cũng không mua được. Bây giờ chỉ ở được khách sạn, vậy mà cũng có tiền đến đây mua đồ sao?

– Trang Nhược Uyển! Chị cũng là con cháu của Trang gia. Chị nên nể mặt ông ngoại một chút, tôi là cháu gái cưng của ông đó.

– Dường như Phí tiểu thư đây thấy sang liền muốn bắt quàng làm họ sao? Tôi nhớ là đại lễ mừng thọ tôi đã nói rõ… Giữa tôi và Trang gia… Không có bất cứ quan hệ gì! Với lại, Trang gia nhỏ bé đó… Tôi lại để trong mắt sao? Cô đề cao lão già đó quá rồi!

Phí Hân Hân căm nín, cô ta định gây sức ép từ dư luận về việc Nhược Uyển thấy Tuyệt gia lớn liền bám lấy rồi hất hủi Trang gia. Nhưng cô ta không ngờ rằng, Nhược Uyển lại còn mạnh miệng nói ra nhưng câu như vậy

– Quản lý đâu!

– Dạ… Dạ… Uyển tiểu thư… Cô có gì dặn dò.

– Tất cả những món đồ ở đây, tôi đều lấy hết…. Trừ những món mà Phí Hân Hân chạm tay! Tôi không muốn sử dụng rác rưởi!

[……………………còn…………………]

Uyển tỷ vẫn ngầu nhấttttt ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.