CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP!

Chương 4: Là Em Quyến Rũ Tôi!


Đọc truyện CÔ ẤY LÀM LOẠN, VÌ TÔI CHO PHÉP! – Chương 4: Là Em Quyến Rũ Tôi!

Hạ Linh Lam nghe Nhược Uyển nói như vậy liền giật mình. Vai diễn “Chiêu Cảnh Vi” không phải là Chiêu Hoàng Quý Phi của “Tiên Linh Khí” sao? Chiêu Hoàng Quý Phi cùng Mộ Dung Ngân Yên luôn luôn là ở hai phe, hai thái cực khác nhau

Mộ Dung Ngân Yên là bên chính nghĩa, là một cô gái xuất thân không mấy danh giá, nhưng lại được Hoàng thượng sủng ái

Còn Chiêu Cảnh Vi, là một Hoàng Quý Phi, gương mặt xuất chúng, nơi chống lưng cũng cực kì vững chắc, thủ đoạn thâm hiểm. Còn mệnh danh là “Yêu phi”

Chiêu Cảnh Vi cùng Mộ Dung Ngân Yên đấu đá dường như là từ đầu phim đến cuối phim. Mà dường như… Tất cả cảnh quay giữa hai người đều là Chiêu Cảnh Vi không đánh đập thì chửi bới, không chửi bới thì hãm hại… Nói chung là không có gì gọi là tốt lành. Xem ra, trong lần quay này Hạ Linh Lam khó sống rồi!!!

Hạ Linh Lam đứng hình mất vài giây nhìn dáng đi uyển chuyển của Nhược Uyển, trong lòng lửa hận đang bắt đầu bùng cháy, cô ta nghiến răng ken két. Từ nảy đến giờ, tất cả mọi sự thay đổi từ sắc mặt đến thái độ của Hạ Linh Lam đều được Tinh Ân bắt được. Anh ta chỉ cười khẩy một cái

[………………………………]

Còn Nhược Uyển, sau khi cảnh báo với Hạ Linh Lam xong thì cô rất hài lòng với biểu hiện của cô ta. Biểu hiện sợ hãi, lo lắng, hồi hộp… Những biểu hiện này là thứ cô muốn thấy nhất

Còn Vũ Dạ Triệt, sau khi anh đi trước nhìn thấy người con gái này lại cười một cách thỏa mãn như vậy. Bất giác anh cũng nở một nụ cười cưng chiều, anh đi đến bên cạnh cô, gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, dịu dàng nói

– Có gì vui vậy?

– Triệt, anh nói xem… Giữa tôi và Hạ Linh Lam, ai đẹp hơn? Ai quyến rũ?

Vũ Dạ Triệt cười không nói, cô nhìn anh càng hiếu kì. Cô muốn biết suy nghĩ của anh về cô là như thế nào, cô vừa định mở miệng nói tiếp thì Vũ Dạ Triệt đã nhanh chóng kéo cô ôm chặt, môi của cô lại một lần nữa bị anh chiếm lấy.

Nhược Uyển bị hôn đến sắp không thở được, liền đánh vào ngực của anh một cái. Còn Vũ Dạ Triệt, anh cắn nhẹ vào môi cô, xem như trừng phạt. Sau đó, anh buông tha cho môi cô còn cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm

– Là em!


Nhược Uyển hài lòng với câu trả lời này, bàn tay thon thả trắng trẻo của cô liền đưa lên vuốt lấy gương mặt nghiêm nghị của anh. Trên môi còn nở một nụ cười bán nguyệt

– Anh nói xem, tôi quyến rũ thế này. Có ai không mê mệt, đúng không?

Vũ Dạ Triệt gật đầu. Nhược Uyển nắm lấy áo của anh, mạnh dạng kéo anh xuống. Và rồi, cô hôn nhẹ lên môi anh, không quên cắn nhẹ xem như là hòa nhau.

Hai người hôn nhau được 2 phút thì Hạ Linh Lam và Vũ Dương bước ra. Vừa bước ra liền nhìn thấy cảnh tượng một nam một nữ đứng bên cạnh chiếc siêu xe, nồng nhiệt hôn nhau. Đối với Vũ Dương thì nó không quá xa lạ, nhưng đối với Hạ Linh Lam thì nó là một cú shock rất lớn

Vũ Dương không muốn gián đoạn việc làm của anh trai nên nhanh trí kéo Hạ Linh Lam đi trước. Còn cô, với bản lĩnh của một diễn viên và sự nhạy cảm của một sát thủ đã sớm biết ai là người đang “nhìn lén” họ hôn nhau. Nhược Uyển đẩy Dạ Triệt ra, chỉnh sửa lại trang phục rồi nhanh chóng ngồi lại vào xe. Vũ Dạ Triệt nhìn thấy bản thân bị đẩy liền nhíu mày không vui, nhưng anh vẫn từ từ vòng lại đi đến bên ghế lái.

– Em muốn về đâu?

– Về nhà anh. Được không?

Nhược Uyển nhìn anh cười lẳng lơ. Vũ Dạ Triệt nhìn cô rồi lại mỉm cười nhạt

– Được!

Sau đó, thật sự anh đã đưa cô về Vũ Trạch

[………………………… ]

Vừa đến Vũ Trạch, cô đã nhìn thấy Hạ Linh Lam cùng Vũ Dương ở đây. Cô hơi ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ có lẽ ngoài cô ra thì Hạ Linh Lam chính là người con gái thứ hai được đặt chân đến Vũ Trạch.

– Linh Lam cũng ở đây sao?

Nhược Uyển bước ra liền nhìn cô ta rồi nói với vẻ mặt ngạc nhiên

– Trùng hợp quá, Uyển tỷ cũng ở đây

– Ồ

Chưa để Nhược Uyển trả lời, Vũ Dạ Triệt đã kéo cô đi lên phòng. Với bản năng của người phụ nữ, cả Hạ Linh Lam và Nhược Uyển đều biết anh muốn gì

Vũ Dương từ bên trong bước ra, trên tay là một tập kịch bản, cậu ta đưa cho Hạ Linh Lam rồi nhàn nhạt nói.

– Cô cũng không cần ngạc nhiên, anh ấy đối với Tiểu Uyển thế nào thì ai cũng biết. Đây là kịch bản, cô xem trước đi, nam chính thì cô biết rồi đó. À, sau này đừng có mà tùy ý gọi Uyển tỷ. Cô ấy không thích

– Vậy tôi nên gọi gì? _Hạ Linh Lam hơi nhíu mày

– Cô có thể là Trang tiểu thư hoặc cô Trang là được

– Tôi… Tôi nhớ rồi, tôi xin phép


Nói xong, Hạ Linh Lam được Vũ Dương gọi xe để đưa cô ta về.

Còn Nhược Uyển, sau khi bị Vũ Dạ Triệt kéo lên phòng, vừa vào phòng anh đã đóng sầm cửa lại. Đây cô lên giường ra sức hôn

– Ưm… Dạ Triệt… Hôm nay không được

– Sao lại không? _ Giọng của anh khàn đi

– Hôm nay em mệt.

– Được!

Thật ra đối với Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt thì chuyện thân mật như vậy đã xảy ra cũng không ít. Nhưng hôm nào cô nói mệt thì anh liền không thực hiện nữa. Anh muốn cưng chiều cô, anh muốn chăm sóc cô và hơn hết… Anh muốn cô tự nguyện

Sau đó, anh lấy một chiếc váy trong tủ quần áo của mình đưa cho cô, rồi hôn nhẹ lên trán cô

– Em đi tắm đi!

Nhược Uyển ôm lấy cổ của anh, ra sức nũng nịu

– Bảo bối, anh không khó chịu sao?

Vũ Dạ Triệt ôm lấy eo của cô. Hôn nhẹ lên môi của cô, mỉm cười dịu dàng

– Anh không muốn em mệt!

Quả thật, hiện tại cô không biết mối quan hệ giữa cô và anh có thật sự là tình yêu hay không, nhưng… Anh luôn quan tâm cô, luôn cưng chiều cô, luôn yêu thương cô… Nhưng anh chưa bao giờ nói lời yêu cô….

– Em muốn uống rượu… Một ít thôi, có được không?


– Ừ, để tôi lấy cho em.

Đợi sau khi Vũ Dạ Triệt ra ngoài, thì Nhược Uyển mới cầm điện thoại lên. Cô bấm một dãy số, rồi nhắn cho người kia một dòng tin nhắn

Nhược Uyển: [ Điều tra cho tôi cô gái có tên Hạ Linh Lam. Và mối quan hệ giữa cô ta và Vũ Dương. À, ngày mai đặt cho tôi một thứ… Tôi sẽ gửi ảnh cho cậu]

Nhược Uyển chỉ đợi bên kia trả lời “Ok”, cô hài lòng để điện thoại một bên. Cùng lúc đó, Vũ Dạ Triệt đã quay lại trên tay là một chai rượu vang cùng hai chiếc ly. Cả hai cứ rót, rồi cứ uống… Uống đến khi Nhược Uyển say mềm

– Vũ Dạ Triệt! _ Cô say đến sắp ngất rồi

– Em say rồi!

Vũ Dạ Triệt đỡ lấy cô. Còn Nhược Uyển tìm thấy hơi ấm liền rút đầu vào ngực anh, ra sức làm loạn. Anh nhíu nhíu mày

– Vũ Dạ Triệt! Hôn cũng hôn rồi, ăn tôi anh cũng ăn rồi, ôm ấp, bế hay lên giường cũng lên rồi. Vì…. Vì sao anh… Anh…. Anh không nói yêu tôi? Vũ Dạ Triệt… Anh…. Có yêu em không?

Giọng nói khi say của cô thực sự quá mê người, cô nói càng ngày càng nhỏ dần. Tay cô còn ôm lấy cổ anh, chỉ cần anh nói không chắc hẳn cô sẽ nhảy bổ lên và cắn anh mất. Vũ Dạ Triệt nhìn cô rồi bật cười

– Tôi yêu anh ba năm… Đã ba năm rồi. Nó không phải quá dài. Nhưng mà… Chúng ta cái gì cũng làm rồi… Sao anh không xác định mối quan hệ? Vũ Dạ Triệt có phải anh chỉ xem tôi là con điếm làm ấm giường của anh đúng không?

– Không cho phép em nói bậy.

Nhược Uyển bây giờ đã say đến không biết gì, cô chỉ biết hiện tại hai người đang ở cùng nhau trong một căn phòng. Cô nhìn anh rồi hôn lấy môi anh, vị nồng của rượu trong miệng của cả hai. Anh nhắm mắt hôn cô, bây giờ anh sắp không nhịn được rồi

– Là em quyến rũ tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.