Đọc truyện Cô Ấy Là Để Sủng Phần 2 FULL – Chương 15
Sáng hôm sau.
Dạ Nhi Nhi vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn của anh, anh bảo có công việc gấp, cần đi công tác ba ngày sắp tới.
Cô tức giận quăng điện thoại xuống sàn, điện thoại vỡ ra.
Cô buồn bực trong người, kéo mền chùm lên hết người, nằm xuống ngủ tiếp.
” Chị hai…”
Dạ Kỷ Thành đẩy cửa vào phòng, thấy chị mình đang nằm ườn trên giường, dưới sàn là điện thoại đã bị bể toang hoang.
” Làm sao vậy chị hai?.” Dạ Kỷ Thành đi đến nhặt điện thoại lên, tiến lại giường hỏi.
” Không sao hết.” Cô lên tiếng đáp.
Dạ Kỷ Thành đặt điện thoại lên bàn, ngồi xuống giường.
” Hai người cãi nhau à?.” Cậu hỏi.
” Không có.”
” Vậy sao mới sáng sớm chị đã đập điện thoại rồi.” Dạ Kỷ Thành kéo kéo mền hỏi.
” Em phiền phức quá.” Cô bật dậy quát lên.
” Xin nghỉ giúp chị, hôm nay chị không khỏe.”
Nói xong Dạ Nhi Nhi chùm mền lên người tiếp, cô nằm lì ở đó, một bước cũng không muốn rời khỏi giường.
Dạ Kỷ Thành lắc đầu, xoay lưng rời đi.
Con gái thật khó hiểu, muốn hoàn toàn hiểu cũng không dễ dàng gì cả.
…
Đông Tâm có việc gấp cần đi công tác, sau khi xong việc trở về khách sạn, anh luôn cầm điện thoại đợi cô hồi âm.
Đợi mãi chẳng ai nhắn lại cho anh một câu.
Đông Tâm lo lắng, anh liền gọi điện cho cô.
” Thuê bao quý khách…”
Giọng nói đầu dây vang lên, Đông Tâm cúp máy.
Cô…tắt máy rồi sao?
Đông Tâm ngã người xuống giường, anh để điện thoại sang một bên, một tay gác lên trán, bất lực nhìn trần nhà.
” Mình làm em ấy giận rồi.”
Anh tự nói một mình, cuối cùng do quá mệt rồi thiếp đi.
…
Dạ Nhi Nhi buồn bực cả ngày cuối cùng cũng chịu ra khỏi giường.
Nhìn điện thoại đã bị mình ném cho hư, cô bất lực, đành thay đồ trang điểm ra ngoài.
” Chị đi đâu vậy?.” Dạ Kỷ Thành hỏi.
” Đi mua điện thoại.” Cô đáp.
Nói xong, Dạ Nhi Nhi tự vào gara xe, lái xe đi.
Dạ Kỷ Thành nhún vai.
Xem ra Đông Tâm anh chọc trúng chỗ nào của chị gái cậu rồi.
Vẫn còn buồn bực đến thế kia mà.
…
Trung tâm mua sắm.
Dạ Nhi Nhi sau khi mua điện thoại xong, gắn sim vào máy, cô nhìn màng hình một lúc lâu.
Lưỡng lự có nên gọi cho Đông Tâm không.
Cô đã để máy vậy gần nửa ngày trời rồi, nếu như anh gọi cho cô mà cô không bắt máy thì có phải rất lo không?
Dạ Nhi Nhi quyết định gọi lại cho anh.
Đứng một lúc, đầu dây bên kia không ai trả lời.
Cô bất lực nhìn màng hình.
” Không nghe thì thôi vậy.” Cô bỏ điện thoại vào túi xách, định quay lưng đi thì…
” Dạ Nhi Nhi phải không?.”
Một người đàn ông tiến đến chỗ cô, gọi lớn tên cô..
Dạ Nhi Nhi xoay đầu lại.
Ôi trời!!!
” Uông học trưởng.”
Cô thốt lên, người đứng trước mặt cô trước kia là học trưởng ở trường cô, anh hơn cô hai năm, không ngờ đã ra trường lâu vậy bây giờ gặp lại ở đây.
Đúng lúc này Lợi Dung Nghi đang ở gần đó, nhìn thấy Dạ Nhi Nhi đứng chung với một người đàn ông, cô ta liền nép mình vào một góc, thăm dò tình hình.
Nếu theo thông tin Lợi Dung Nghi nhớ được…người đang đứng ở đó là Uông Thất, học trưởng năm xưa của Dạ Nhi Nhi, cũng từng nghe tin đồn rằng anh đã yêu thầm Dạ Nhi Nhi, nhưng vì Đông Tâm là cản trở lên đành rút lui, ra nước ngoài một thời gian.
Lợi Dung Nghi mỉm cười gian tà, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, từ từ phóng to lên chỗ Dạ Nhi Nhi và Uông Thất đứng đó, chụp lại thật nhiều bức ảnh.
” Lần này xem cô thế nào.” Lợi Dung Nghi cười đầy hả dạ, nắm chặt điện thoại trong tay.
Bên này, Dạ Nhi Nhi vui mừng, không ngừng hỏi thăm Uông Thất.
” Học trưởng, lâu rồi không gặp.” Cô đưa tay ra.
Uông Thất hiểu ý cô, nắm lấy tay cô bắt lấy.
” Anh cũng không nghĩ mình gặp em ở đây.” Uông Thất mỉm cười bảo.
” Em cũng vậy.” Cô rút tay lại, mỉm cười.
Uông Thất đưa mắt nhìn ngang nhìn dọc, sau đó nhìn cô:” Người đó không đi cùng em sao?.”
Người đó ở đây là Đông Tâm.
” Người đó?.” Cô chưa hiểu vấn đề.
” Là Đông Tâm.” Uông Thất bảo.
Dạ Nhi Nhi gượng cười.
Cô đưa tay lên vén tóc, chiếc nhẫn trên tay cô đã làm Uông Thất chú ý đến.
” Anh ấy đang đi công tác, không đi cùng em được.” Cô đáp.
” Ồ.”
Uông Thất thốt lên.
” Vậy chúng ta có thể đi cà phê một chút chứ? Lâu rồi không gặp vậy mà.” Anh đề nghị.
Dạ Nhi Nhi thấy mình cũng đang rảnh rỗi, cô gật đầu đồng ý.
…
Đông Tâm giật mình thức dậy.
Không ngờ bản thân ngủ quên lâu đến như vậy.
Điều đầu tiên là anh kiểm tra điện thoại, thấy một cuộc gọi từ cô, anh liền lo lắng.
Sau đó có một tin nhắn lạ đến.
Đông Tâm cau mày.
Là ai vậy chứ?
Anh nhấn vào xem, thì…
Những hình ảnh cô đứng cùng Uông Thất đập vào mắt anh.
” Uông Thất!?!.” Đông Tâm thốt lên.
Tên Uông Thất đấy…
Đông Tâm liền bấm nút gọi cho Dạ Nhi Nhi.
…
Dạ Nhi Nhi vừa bỏ ly cà phê xuống, cô nhìn thấy có cuộc gọi từ Đông Tâm.
Cô cầm lên, nhìn Uông Thất.
” Em cứ nghe đi.”
Dạ Nhi Nhi gật đầu, sau đó đứng dậy, cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
” Em nghe.” Dạ Nhi Nhi bắt máy.
[ Em đang ở đâu?.
]
” Em đang đi uống cà phê cùng bạn.” Cô đáp.
[ Cà phê cùng bạn? ]
” Phải.
Anh làm sao vậy?.” Dạ Nhi Nhi cau mày.
Chuyện gì mà làm anh cứ thất thường mãi thế?
[ Không phải em đang đi cùng học trưởng Uông Thất đó sao? ]
[ Sao lại nói là bạn?.]