Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 48: (46) Trạch Huân Về Rồi
5 tháng sau
Ngày này năm trước, tôi vẫn là cô gái hay quên ngày mình được sinh ra, phải nhờ các anh tôi mới đánh thức được bộ não. Nhưng hôm nay khác rồi, chính tôi từ đêm qua đã tự nhắc lấy bản thân “Ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của mình “. Duy nhất ngày này, anh còn đang ở bên kia.
Đêm qua tôi có hỏi khéo người ta. Anh vẫn vậy, vẫn luôn nhớ ngày quan trọng của tôi.
“Trạch Huân, mai anh có bận không? Anh có phải dự đề án thí nghiệm của học viên nào không?”
“Anh đã sắp xếp tất cả rồi, mai không phải sinh nhật em sao? Anh đang lo cho chuyến bay ngày mai.”
Tôi không biết bên anh như thế nào, chứ tôi đang nằm ôm khư lấy điện thoại cười một mình.
“Tiểu Nghi, em đừng tắt điện thoại” Anh nói giọng vừa trầm vừa khẽ, qua loa điện thoại vừa ấm vừa êm tai.
Tôi hơi thắc mắc “Phí điện thoại rất đắt, anh đừng lãng phí. “
“Bên anh đang 5h45, còn 15 phút nữa bên em 0 giờ. Nếu em buồn ngủ, hãy cứ ngủ nhưng đừng tắt điện thoại. “
Tôi cũng lim dim đôi mắt, đúng là tôi đã buồn ngủ nên đồng ý với anh. Bản thân tôi rất muốn chờ nhưng đôi mắt thì nhắm lại từ lúc nào không hay. Đến sáng ngày mai mới chợt nhớ, mình ngủ quên! Anh thì đã tắt điện thoại. Biết là sáng anh thường không rảnh, nên tôi cũng không gọi lại.
…
Buổi tối.
Tôi là nữ chính của bữa tiệc nhưng lại không được trang trí, dọn bày. Họ bắt tôi ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp rồi ngồi ngoài vườn như thế này đây!
Nhìn họ bên trong háo hức chưa kìa, còn chưa phải là sinh nhật họ mà?
À, nhiệm vụ của tôi không chỉ ngồi cho vui. Tôi phải đón cửa một người…
Trạch Nhân từ bên trong nhà đi ra, anh ấy chẳng biết là cười gì mà cười từ cửa ra đến chỗ của tôi.
“Để em một mình ở đây, anh vui vậy à?” Tôi làm mặt dỗi liếc nhìn anh.
“Tiểu Nghi… “
“Dạ? “
Anh gọi tên tôi xong lại không nói gì, miệng lại cười.
“Cuối cùng anh muốn nói gì đây? Đừng cứ cười kiểu trêu em như thế.. “
“Không, anh chỉ đang suy nghĩ chút. “
“Suy nghĩ chuyện gì? “
“Sau này, anh có được gọi em là Tiểu Nghi nữa không? ” Trạch Nhân hỏi
Câu hỏi nghe đơn giản thôi, nhưng muốn trả lời lại là một chuyện không dễ. Anh nói sau này, là sau khi tôi về làm dâu Trạch Gia phải không?
Nhẽ ra, anh đừng hỏi tôi. Bởi tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Trong đầu tôi lại loé lên một câu: “Anh hỏi Trạch Huân thử xem? ” Và tôi đã nói với Trạch Nhân như thế
Một luồn gió thoảng qua, tuy nhẹ nhưng đủ mang một mùi hương từ Trạch Nhân xộc vào mũi tôi. Vẫn là loại anh hay dùng, không nồng nặc như của Trạch Luân mỗi khi ra ngoài.
Con người với mùi hương đó nhẹ nhàng nói với tôi rằng :
“Nhiều khi anh muốn hỏi mẹ, em có phải là món quà của bà muốn tặng bọn anh không? “
Chả hiểu sao, lúc đó nước mắt tôi lại rơi.
Bao nhiêu năm rồi, tôi chỉ biết bốn người là thân nhất, luôn bên cạnh mình nhất. Về sau, khi tôi đã đủ tuổi, tôi phải về lại nơi của mình, không thể mãi ở đây chờ đợi sự bảo bọc được. Ai rồi cũng sẽ có hạnh phúc, sẽ có một gia đình riêng, họ cũng không thể lo cho tôi mãi được.
Trạch Nhân nhẹ nhàng xoa đầu tôi, anh nói: “Nếu hạnh phúc đến phát khóc thì không nên là bây giờ. Chúng tôi có một món quà muốn tặng em! “
[Chuông cửa]
Và tôi lúc đó chỉ biết chạy ra trước cổng, trông chờ gương mặt ấy.
Khi cánh cổng tự động mở ra, có một bó hoa rất to đang được một người cầm trên tay, bó hoa đó đã che mất gương mặt của người.
Tôi cười tươi bao nhiêu, thì khi bó hoa được đưa xuống thì đã bị nó dập tắt.
Chị Nhan Tử từ trong nhà chạy ra, vội nói:
“Dược Đông! Sao em lại ở đây? “
Tôi thấy anh ta cười, vô tư mà trả lời : “Sao em không được ở đây, hôm nay cũng có tiệc sinh nhật mà?”
“Em sao biết được hôm nay là sinh nhật Tiểu Nghi? “
Dược Đông đẩy bó hoa vào người tôi, rồi nói : “Em sao có thể biết… Có người đích thân đến nhà mời em đấy chứ! “
“Hở… ” Mọi người ai cũng tròn to mắt cho đến khi người đó xuất hiện.
“Là tôi! “
Phải rồi, là giọng của Trạch Huân, không lẫn vào đâu được! Dáng người cao cao càng ngày càng gần…
“TRẠCH HUÂN! ” Ai cũng đều gọi anh ấy, trừ Dược Đông
Trạch Nhân lên tiếng đùa “Đừng nói với tôi là hai người đi chung đấy? “
Không có câu trả lời nhưng thay vào đó là cái cười rất ư là nhẹ của Anh.
Tôi là nữ chính mà sao nãy giờ chưa nói gì nhỉ, chân tôi cứng đơ một chỗ mặc dù đang rất mừng vì anh đã về.
[…]
Mọi người chả biết là rút lui từ khi nào nữa, chỉ còn mỗi tôi và anh…
“Em không chào đón anh? ” Miệng anh ấy nói, nhưng hai cánh tay lại giang rộng.
Tôi chỉ theo phản xạ mà sà nhẹ vào lòng anh, ôm thật chặt con người đã bỏ rơi mình suốt mấy tháng qua.
“Cảm ơn anh đã về! Em rất nhớ anh”
Trạch Huân nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi, rồi anh ấy tìm lấy vành tai nhỏ của tôi mà thỏ thẻ : “Em nhắm mắt lại”
_________
Đôi lời của bạn tác giả : Vâng! Chúng ta cùng nhau chờ một đám cưới trong mơ nhé!! -)))