Cô Ấy Là Của Chúng Tôi

Chương 46: (45) Người Vừa Đi, Kẻ Ở Lại Đã Bắt Đầu Nhung Nhớ


Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 46: (45) Người Vừa Đi, Kẻ Ở Lại Đã Bắt Đầu Nhung Nhớ

“Trạch Huân, anh đừng cứ ngồi không. Ba em về ông ấy thấy vậy lại nổi điên lên!” Alen nhìn Trạch Huân, rầu rĩ nói. Sau trận mắng liên miên, giáo sư cũng đã ra ngoài làm việc của ông ấy, ông dặn anh cần phải tự kiểm điểm lại chính mình. Nhưng nãy giờ Trạch Huân cứ ngồi như vậy, không chút cử động.

Trạch Huân thở nặng nhọc, sau đó lại nói với chính bản thân mình: “Điên thật!”

Xong, anh quay sang nói với Alen: “Em có thể nào nói với giáo sư, đuổi anh về nước được không?”

“Hả?” Alen hơi hoảng loạn, sau Trạch Huân không nói gì nữa và bỏ về khách sạn, Alen bị bỏ lại với gương mặt ngây ngốc.

Trạch Huân vừa về đến khách sạn, giáo sư cũng từ bên ngoài trở về phòng thí nghiệm. Ông nhìn loanh quanh xem thiên tài nhà mình đâu để tiếp tục kiểm điểm anh, nhưng không thấy. Ông chỉ thấy con gái của mình đang ngồi ngơ ra đó, ông đi đến hỏi cô:

“Trạch Huân? “

Alen nảy mình, rồi ậm ừ nói: “Về khách sạn rồi ạ!”


Giáo sư hậm hực: “Ta còn chưa mắng xong”

Song, Alen nói: “À, anh ấy còn nói là: ba đuổi anh ấy về nước đi” Gương mặt cô phải bình tĩnh lắm mới nói được hết câu.

Giáo sư sau khi nghe, cơn giận trước đó còn chưa nguôi đã bị Trạch Huân thổi lửa thêm vào, ông thật muốn tức chết vì anh mà!

Đề án nghiên cứu của ông biết bao nhiêu học viên phải nổ lực hết mình mới có thể vào, có người còn phải bỏ tiền mua chuộc mà không được. Huống gì, ông là người đề xuất cử Trạch Huân sang Anh để được rèn luyện. Lần này, anh đúng là không biết hưởng lộc rồi!

Người kia nhớ đến muốn bỏ về nước, bỏ luôn bài nghiên cứu. Còn người này nhớ đến đứng ngồi không yên, chạy lên lầu cũng nhớ, mà xuống phòng ăn cũng nhớ đến người ta… Chỉ cần nhìn qua những vật dụng mà người đó đã cầm, những ngóc ngách trong nhà mà người đó hay đi qua, hay đơn giản là hộp băng gạc. Mà cũng không hẳn là nhớ, chỉ là người này cảm thấy thiếu thiếu tiếng của ai đó.

Cả buổi sáng, tuy thời tiết nước Anh lúc nào cũng lạnh cóng, nhưng sao trong lòng Dược Đông lại thấy bức rức khó tả. Dược Đông không đi loanh quanh trong nhà, thì cũng chạy lên phòng nhìn xuống lan can lầu dưới tìm kiếm, khi lại ngồi một mình trong phòng khách lẩm bẩm, lúc lại thuận miệng mà gọi: “Tạ Đình Nghi” xong rồi tự mắng bản thân: “Điên thiệt, cô ta đi rồi mà!”

Hai người đàn ông nhiêu đó tuổi, tưởng chừng chững chạc chín chắn, thì ra cũng có lúc ngốc nghếch đến người khác cũng phải chào thua.

“Chị ngày mai phải về nước rồi, mày ở đây tự lo cho bản thân đấy!” Nhan Tử vừa dọn bữa tối vừa nói.

Đang buồn chán, nghe bà chị nói sẽ về nước Dược Đông lại cảm thấy hăng hái hẳn, trong đầu anh bỗng vụt lên một ý nghĩ.

“Chị về nước làm gì? ” Dược Đông đến bưng đĩa rau ra bàn tiện hỏi.

Nhan Tử liền thắc mắc, bởi vì đây là lần đầu người em trai yêu quý lại quan tâm đến việc của cô, nhưng cô vẫn trả lời bình thường: “Về trường, lấy chút đồ, với gặp một người”

Nhan Tử chợt mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát trên gương mặt người phụ nữ đảm đang, không chút son, vẫn làm Nhan Tử xinh đẹp bất thường.

Dược Đông thừa biết chị mình về gặp ai, nhìn nụ cười là biết. Anh ta cũng cười trừ, rồi nói tiếp: “Hay em về cùng chị!”


“Gì?” Nhan Tử bỗng dừng đũa, nụ cười cũng không còn, tiếp đó là đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, hỏi

“Mày từng nói: Có Trạch Huân đến cầu xin cũng không về. Giờ lại muốn về? “

Việc Trạch Huân đến cầu xin là không thể.

Dược Đông nói cách lãng tránh: “Lời nói lúc tức giận không tính, giờ em muốn về thăm lại trường cũ”

“Muốn về thì tự đặt chuyến khác về, ngày mai là chuyến cuối mà vé thì cũng hết. Mày xem mà mua vào ngày khác rồi về”

Dược Đông cũng không gấp gáp, gật đầu đồng ý rồi tiếp tục dùng cơm.

Trạch Huân về thẳng khách sạn, anh đã trở lại nơi thuộc về mình, thực ra thì anh qua nhà người ta chưa được 3 ngày, đồ đạc cũng không mang theo, chỉ toàn mặc đồ người ta.

Trạch Huân không vội lên phòng ngay mà ngồi ở sảnh gọi một tách cà phê. Cả buổi sáng anh bị giáo sư mắng, trong người không thấy khó chịu, chỉ cảm thấy hơi mệt. Sự nghiệp nghiên cứu yêu thích của anh giờ lại khiến anh chán đến không muốn làm, liệu có điều gì đó đã khiến anh thành thế này?


“Cà phê của anh”

Tách cà phê được một cô nhân viên xinh đẹp mang ra, hơi nóng nghi ngút bốc lên cao cũng nhanh chóng chui vào mũi anh. Trạch Huân không uống cũng không nhìn, nhưng anh cảm nhận được hương vị của nó qua mùi thơm.

Trạch Huân tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt của khách sạn, anh vô tình cười ngây ngốc, cũng không biết anh đã thấy gì mà cười nữa.

Mấy cô tiếp tân ở khách sạn đang tụm lại bàn tán:

“Các cô thấy hôm nay có điều gì lạ không?” Một cô tóc dài nói, cô ta đang nhìn phía của Trạch Huân cười tủm tỉm.

Một cô tóc ngắn ngang vai gật đầu: “Mấy ngày không thấy khách đó về, hôm nay về lại ngồi đó cười một mình. Không phải ngày thường toàn mặt nghiêm sao, nay cười đẹp hơn đấy”

Một cô gái khác, tóc vàng cũng gật đầu nói theo: “Men who love them often laugh silly”

Nhưng mấy cô đâu biết mình rất may mắn khi chứng kiến được anh cười như vầy. Cứ vậy mà ngắm cho đến khi Trạch Huân lên phòng, tách cà phê anh gọi ra cũng chẳng uống, đợi cho nó bay hết mùi thì anh đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.