Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 36: (35) Trạch Huân Đến Bắt Người Về Thất Bại
“Được được, anh nói gì cũng được! Chỉ là tôi thắc mắc… “
Tôi gãi gãi đầu, nhìn Dược Đông rồi liếc sang biểu hiện của Trạch Huân. Trạch Huân theo dõi từng hành động của tôi nãy giờ sao? Có khi nào tôi đi được mấy vòng, bước được mấy bước anh cũng nhớ không? Thôi dẹp đi!
Dược Đông hỏi tôi, nụ cười ẩn hiện nhìn thật đáng ghét: “Thắc mắc gì? Nói tôi nghe xem, không chừng tôi lại có thể giải đáp! “
“Thì là chuyện cái tên Trần Niệm, nó liên quan gì đến anh? Sao lúc anh tôi gọi anh bằng cái tên đó anh lại không chút phản bác? Còn rất vui như lâu lắm mới được nghe. “
Dược Đông liếc người ngồi cạnh, rồi ngã lưng ra sau chán nản trả lời, được vài chữ thì cười điêu một cái “Muốn biết thì để tôi nói cho nghe. Chỉ sợ sau khi nghe xong, cô lại cảm thấy thương cảm tôi. “
Trạch Huân liền nhìn Dược Đông sau nụ cười bí ẩn của anh ta, cảm xúc không mấy ổn.
“Chuyện là… “
[…]
Thời gian đầu khi có tin đồn.
Trên tần thượng của khu sinh viên tại Tây Bắc, có một cô gái đang hết sức hoảng sợ.
“Anh họ, anh phải giúp em! “
“Em điên hay sao lại đi làm vậy? Em từng nghĩ đến hậu quả chưa? ” Người anh đó đập tay vào tường, gương mặt đỏ hết lên vì giận.
“Em không biết… Em không nghĩ sẽ đến nông nổi này! ” Cô gái ôm tay anh mình, nước mắt sắp rơi rồi.
“Em chỉ vào đây được một ngày đã sớm gây chuyện, nếu Trạch Huân biết được… Anh còn không dám nghĩ đến! ” Anh ta xoa hai bên thái dương, tự trấn an bản thân.
Anh ta thở mạnh một cái rồi xoa vai cô gái: “Bình tĩnh.. Anh sẽ giúp em lần này, nhưng đừng để có lần sau nghe không? “
Cô gái liên tục gật đầu. Vài phút sau cô gái đó trở về khu cho học sinh để chuẩn bị vào tiết. Chỉ còn mỗi anh ta còn đứng đó, làm những chuyện cần làm.
Anh là Trần Niệm, là sinh viên cùng khoa nghiên cứu hóa chất với Trạch Huân, nhưng dưới Trạch Huân một bậc. Bên cạnh việc làm nghiên cứu, anh còn là một phóng viên của trường Tây Bắc, anh điều hành một trang web, ở đó mọi thông tin chỉ liên quan đến Tây Bắc. Cô gái kia là em gái họ của anh, do không nắm được nội quy nên đã trót vi phạm.
Trước đó, Trần Niệm nghe được thông tin có một cô gái đi chung với quý công tử, đồng thời luôn kề cạnh với Đại Trạch. Hôm sau lại có tin đồn, cô gái đó một lượt bắt cá cả bốn người.
Ngay tối đó, mọi nội quy của Tây Bắc đều được thay đổi, bên cạnh đó là một dòng chữ:
“Ngay ngày mai, tôi cần người đã tung tin tự giác đến phòng nghiên cứu tìm tôi, đừng để tôi phải đích danh đi tìm.” Bút danh: Trạch Huân.
Sáng sớm Trạch Huân đã đến trường rất sớm, vẻ mặt rất bình tĩnh chờ đợi ở phòng nghiên cứu. Ngay lúc đó, Trần Niệm có điện thoại, đó là của cô em gái.
…
“Tôi không nghĩ cậu là người làm.” Trạch Huân điềm tĩnh nói.
Trần Niệm không chỉ là người em cùng khoa, anh ta đã có rất nhiều thành tích đáng nể trong hai năm qua. Đến Trạch Huân cũng phải công nhận những thành tích ấy.
“Xin lỗi, anh tin tưởng tôi quá rồi. ” Trần Niệm cúi người.
Trạch Huân không nói gì nữa, rời khỏi phòng nghiên cứu ngay sau đó. Trần Niệm chỉ nghĩ đơn giản, anh là người cùng khoa, cũng từng gắn bó với Trạch Huân trong nhiều cuộc thí nghiệm, một phần nào đó Trạch Huân sẽ nể tình mà xử nhẹ một chút. Nhưng mọi suy nghĩ ấy đều sai khi chính thầy hiệu trưởng gọi anh lên phòng báo tin anh bị đuổi ngay ngày hôm đó.
Sau khi rời khỏi Tây Bắc, anh bắt đầu đổi luôn cả tên, sau đó xuất cảnh sang Anh định cư. Ở đây việc anh có thể làm là tồn tại cùng Tây Bắc, nếu Trạch Huân đã vô tình đến vậy thì buộc anh phải đi thôi.
[…]
“Tôi chỉ phạm lỗi có một lần, trong khi tôi đã ở đó hơn hai năm, nói gì thì anh cô cũng phải nể nang tôi một chút, niệm tình một chút. Nhưng cô xem, anh cô thẳng chân đạp tôi đi không thương tiếc. “
Dược Đông cười cười, anh ta nói tiếp: “Phải trách là do cô học ở đâu không học, đến Tây Bắc tại sao phải sáp nhập thêm trường làm gì, tôi thật không hiểu nổi! “
Tôi gật đầu, tôi gần như hiểu từ từ mọi chuyện. Nhưng có chút khuất mắt, tại sao lại phải nhằm vào tôi mà tung tin làm gì? Có lợi gì cho anh ta chứ?
Trạch Huân bắt đầu lên tiếng: “Nói nhiều quá rồi. Tiểu Nghi, lên lấy hành lý theo anh về! “
Dược Đông cũng thêm lời, như muốn đuổi tôi đi ngay vậy: “Có người rước rồi đó, mau đi đi. ” Anh ta còn bonus thêm cái xua tay.
Nhưng giờ mối quan hệ của tôi và Trạch Huân, cần gì phải vậy? Nó đâu còn nguyên vẹn như trước.
Tôi núp sau lưng Dược Đông, nhìn Trạch Huân nói: “Anh là ai mà muốn em về là em phải về? “
“Em.. ” Trạch Huân nhíu mày nhìn tôi, nếu như là những ngày trước tôi sẽ sợ đến tái xanh mặt, nhưng giờ đã khác rồi. Tôi đủ can đảm để nói tiếp:
“Chúng ta không còn quan hệ gì cả, vậy nên anh về đi. “
“Em là em gái của anh, mối quan hệ đó được không? ” Trạch Huân cho tay vào túi nói.
Em gái sao? Không phải chính anh đã nói chưa từng xem tôi là em gái sao? Anh khắc cho tôi một câu vào tim, rồi bây giờ muốn xóa nó đi hay sao?
Trạch Huân đi đến nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm lắm, đến giọng nói nghe cũng êm tai: “Về trước, anh sẽ gọi người qua lấy đồ giúp em sau. “
Những ngày đầu khi vừa biết bản thân thích anh, tôi đã từng rất mơ tưởng sẽ được nắm tay Trạch Huân. Dù hồi nhỏ, tay tôi đã được anh nắm rất nhiều, nhưng tất cả đều không có cảm giác. Đến hôm nay, tôi không cần phải ao ước, anh cũng đến và nắm lấy bàn tay này, nhưng sao cảm giác không vui chút nào…
Tôi ngắm nhìn bàn tay chúng tôi, vừa mỉm cười vừa gỡ từ từ bàn tay Trạch Huân ra. Sau đó, tôi nhìn lại gương mặt tuyệt hảo tôi từng rất thích nhìn, tôi tìm lấy những nét dễ nhớ nhất để lưu vào bộ não, chắc chắn chúng sẽ khiến tôi không thể quên.
Tôi bước lùi lại mấy bước, đến gần với cầu thang tôi dừng lại:
“Không cần nữa rồi, em đã không muốn làm em gái nữa. Bây giờ, em cũng không muốn thấy anh nữa. “