Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 27: (26+27) Đêm Sinh Nhật Đầy Thất Vọng.
“Người lúc đó là ai? ” Trạch Nhân nhíu hàng chân mày rậm sắc nhìn tôi.
“Là ai? ” Tôi hỏi lại. Trạch Nhân thôi nhìn tôi, ôm đầu lắc liên tục.
Tôi lại tiếp tục nhâm nhi tách cà phê đã dần nguội, lâu lâu lại nhìn biểu hiện của anh.
[…]
Trước ngày sinh nhật Tiểu Nghi, giờ đó đã khuya, mọi vật dần đã chìm vào bóng tối, không còn nhìn rõ nữa.
Trạch Nhân ngã ngớn trong chốn đầy nghẹt người, hơi rượu bốc ra hòa lẫn mùi người nghe rất hắt. Tiếng nhạc âm ỉ cùng những tiếng hò hét làm anh không quen. Anh mơn trớn ly rượu vang trong tay, lắc lắc rồi đưa lên môi, uống cạn. Ngụm rượu vừa tan trong cuốn họng, đầu anh như có thứ gì đó đập vào, khó chịu chết được.
Không thể chịu được, anh rời khỏi chốn xa hoa đáng ra anh không nên tới, ra đến cửa, xe của mình anh cũng không nhớ đã đậu ở sau quán rượu.
Trạch Nhân loạng choạng bước đi, cứ được vài bước lại muốn ngã nhào ra mặt đường. Anh tựa lưng vào chiếc ghế tựa ở trạm chờ xe bus.
“Trạch Nhân! “
Giọng nói của Nhược Hạ vang lên sau đó. Cô vừa bước ra từ chuyến bus cuối cùng, chuyện làm đêm giúp cô đã quen với việc về khuya, chưa tính hôm nay lại là sinh nhật cô mà cô vẫn phải đi làm.
Nhược Hạ thấy anh say đến ngồi cũng không vững, cô vừa chạy đến là anh cũng ngã lên người cô.
“Trạch Nhân, sao anh say đến thế này! ” Nhược Hạ cố lay nhưng không tài nào kêu được anh. Đành phải để anh tựa.
Cảm giác người mình thích lại ở cạnh mình, khoảng cách không thể gần hơn, khiến Nhược Hạ đỏ bừng cả mặt. Có mơ cô cũng không nghĩ, có ngày lại có thể ở cạnh anh như vầy. Hạnh phúc không thể tưởng chừng có, nụ cười chập chờn hé mở trên môi lại bị môi Trạch Nhân khóa lại.
Trạch Nhân dần mở đôi mắt lờ đờ, anh không biết đang nghĩ gì lúc này. Cả gương mặt anh tiến gần đến mặt Nhược Hạ, anh thở ra hơi chỉ toàn mùi rượu nhưng Nhược Hạ lại không có chút né tránh. Mọi việc cứ tiến triển từ từ, cho đến khi môi hai người chạm vào nhau.
Nụ hôn không quá dài, nhưng gần như đủ các bước cần thiết, đủ cả sự nồng nàn, dư vị đan xen.
Nhược Hạ bất ngờ trước nụ hôn không báo trước, mà người chủ động là Trạch Nhân. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô. Tưởng chừng hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, nhưng lời nói của Trạch Nhân sau nụ hôn ấy, đã khiến cô hoàn toàn thất vọng. Nhược Hạ trách anh, sao lúc này anh lại nói câu đó, giọng anh lại quá chân thành.
“Anh nhớ em rất nhiều, em biết không.. Tiểu Nghi? “
Nhược Hạ cười mặc dù cô thật sự rất muốn khóc. Người cô thích, ngay từ đầu anh ấy đã thích người khác. Tại sao Nhược Hạ cô biết mà vẫn theo đuổi?
Trạch Nhân không còn nhận thức, ngủ trong men rượu. Anh có biết anh vừa gieo rắc hi vọng cho người ta rồi thẳng chân đá họ xuống không?
Nhược Hạ, vẫn vậy, cứng rắn đến cố chấp. Cô đỡ Trạch Nhân lên taxi mình vừa gọi, đưa anh vào khách sạn gần nhất.
Trước khi rời đi, Nhược Hạ cố quay lại nhìn Trạch Nhân, cô mỉm cười chua xót.
“Trạch Nhân… Nếu anh biết người bên anh lúc nãy không phải Đình Nghi, mà là em thì sao?”
…
Khi Trạch Nhân tỉnh dậy, không tin được bản thân có thể tự vào khách sạn mà ngủ đến sáng. Anh nhận ra trên người mình có một mùi lạ.
“Có thể cho tôi biết hôm qua ai đã đưa tôi đến đây không? “
“Có một cô gái tầm 17 18 tuổi đưa anh đến. “
“Cô ấy đâu? “
“Tối qua cô ấy đã đi rồi ạ. “
“Tiểu Nghi.. ” Trạch Nhân chợt nghĩ đến tên cô, trong lúc đó anh tự vui mừng, rồi lấy điện thoại gọi cho Trạch Ân.
“Hôm qua Tiểu Nghi về nhà phải không? Cô ấy đâu rồi? ” Nghe là biết, Trạch Nhân đang rất trông chờ câu trả lời của Trạch Ân.
“Anh nói gì vậy? Tiểu Nghi còn ở Anh mà? Với lại hôm nay là sinh nhật cô ấy, chắc chắc sẽ chưa về ngay… Alo”
Trạch Nhân dập máy đột ngột. Anh ngơ ra, tự hỏi mình “Cô ấy không về? Vậy là ai? “. Câu hỏi này anh trăn trở đến không thể suy nghĩ được gì, mấy ngày liền anh lại chìm vào cơn say, không ngày nào anh chịu yên ổn về nhà ngủ. Nếu không say đến không thể đứng vững, thì anh không chịu về.
[…]
Hôm nay tôi trở lại trường sau 1 tháng ngao du bên Trạch Huân.
Hơn một tuần tôi liên lạc với Trạch Huân qua webcam, anh đã giảng bài những ngày tôi sang Anh, bù đắp đủ lượng kiến thức để tôi có thể thuận lợi đến trường.
“Nhược Hạ! ” Tôi chạy đến chỗ cậu ấy.
Tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ mừng đến khóc mất, sẽ chạy đến mà lắc tôi đến ngất. Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Nhược Hạ cậu ấy thậm chí còn bỏ lơ tôi, mặc tôi gọi đến khàn cả cổ.
“Này… ” Tôi đánh vai cậu ta, rồi đứng thở. Sau khi đã thở xong, tôi lên tiếng trách móc “Sao không nghe tôi gọi?”
Nhược Hạ nhìn tôi, ánh mắt khác lạ trả lời “Xin lỗi, nãy giờ tôi không nghe gì hết. “
Tuy hơi khó hiểu, nhưng tôi vẫn xua tay, kéo cậu ấy vào lớp. Biểu hiện hôm nay của Nhược Hạ rất lạ, như kiểu người lạ, không quen biết ấy.
Vào giờ học đã hai tiết liền nhưng cậu ấy không nhìn lấy tôi một cái, nói chuyện lại càng không. Tính tình hôm nay của cậu làm tôi bứt rứt trong lòng, cứ có cảm giác bản thân đã làm chuyện gì đó rất lớn, không đáng được tha thứ.
Giờ ra chơi tôi cùng Nhược Hạ xuống căn tin, đúng hơn là tôi chạy theo cậu ấy.
“Nhược Hạ à, có chuyện gì khiến cậu không vui sao? Thấy cậu có vẻ là lạ.. “
“Không có gì. “
Nghe câu “không có gì” tôi càng thêm nặng lòng, gì mà không có gì trong khi biểu cảm trên mặt cậu ấy lại rất gì và này nọ.
“Cậu có thể chia sẻ cho tôi mà, tôi rất giỏi lắng nghe… Nhược Hạ, này Nhược Hạ, đi chậm thôi! “
Nhược Hạ bước ngày càng nhanh, không thèm nghe tôi nói thêm câu nào đã chạy mất.
“Mình làm chuyện gì hả ta? ” Tôi miên man nghĩ, rồi tự về lớp một mình.
Kết thúc giờ giải lao, là giờ của chủ nhiệm.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu Nhược Hạ cứ im lặng đến ra về. Nhưng…
“Thưa cô, em muốn đổi chỗ! ” Nhược Hạ tự động dọn lấy sách vở, đứng lên ý kiến.
Mọi người trong lớp ai cũng biết, hai chúng tôi trước kia như sợi cao su có kéo mấy cũng không đứt. Có mấy lần vì tôi và Nhược Hạ nói chuyện quá nhiều, đến chủ nhiệm cũng đã nghĩ sẽ tách chỗ nhưng có tách cách mấy cũng không được. Nhưng giờ người muốn đổi lại là Nhược Hạ, nếu mọi người ngạc nhiên một, thì tôi ngạc nhiên mười.
Tôi cố gắng gọi cậu ấy, mắt mở to hết cỡ nhìn cậu”Nhược Hạ? “. Nhưng cậu ấy vẫn không nhìn tôi.
Đến cô chủ nhiệm cũng hết sức ngạc nhiên, cô cũng hỏi “Sao vậy? Trước đây tôi có đổi mấy em cũng không chịu, giờ lại muốn đổi? Nói lí do đi em?
Nhược Hạ chỉ cười, rồi trả lời một câu. “Em cảm thấy thành tích của mình ngày càng kém, muốn đổi chỗ để cải thiện thành tích ạ! “
What? Cái lí do cùn gì vậy? Nhược Hạ của tôi mà cần đến thành tích? Chắc chắn có uẩn khúc, thành tích cái đinh!
Nhưng cô chủ nhiệm lại rất đồng tình và ủng hộ. Cô chuyển cậu ấy qua dãy kế bên tôi, cách bàn tôi 3 bàn. Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy đi mà không thể nói lời nào.
…
“Nhược Hạ, tại sao lại đổi chỗ? ” Tôi phải đợi đến giờ ra về mới có thể hỏi được cậu ấy, vòng vo đủ rồi, tôi muốn hỏi thẳng.
“Tôi đã nói rồi mà. ” Nhược Hạ vẫn bước đi nhanh, không nhìn tôi.
Tôi chạy theo, nắm lấy một bên tay cậu ấy, khiến cậu ấy phải dừng lại “Nhìn tôi đi, thành thật một chút sẽ dễ chịu hơn! Tôi đã làm gì khiến cậu không vừa ý có thể nói tôi biết được không? Chứ cậu đừng cứ im lặng theo kiểu đó, tôi khó chịu lắm! “
Nhược Hạ, cậu ấy với gương mặt lạnh tanh nói một câu:
“Cậu không làm gì cả, chỉ là tự nhiên tôi cảm thấy chán ghét, không muốn là bạn của cậu nữa. “
Từ khi nào mà chúng tôi trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý, Nhược Hạ sau khi nói xong cũng đi thẳng ra khỏi trường, tôi cũng rời khỏi đó, đuổi theo cậu ấy.
“Tôi vẫn chưa hiểu, nói rõ hơn đi! “
Nhược Hạ vẫn cứng nhắc, không chịu nói “Có gì để nói sao? “
“Tôi biết, có chuyện gì đó khó nói. Khi nãy ở trường nói thì không tiện, bây giờ chúng ta đã ra khỏi đó rồi, có gì cứ nói thẳng với nhau đi! Hãy thành thật một chút đi!! ” Tôi đã không đi theo nữa, mà đứng một chỗ, nói lớn tại chốn không người này, chỉ có mỗi tôi và Nhược Hạ.
Nhược Hạ cũng đứng lại, một hồi lâu cậu ấy quay lưng đi về phía tôi.
“Tiểu Nghi… Tiểu Nghi.. ” Cậu ấy vừa bước vừa nhấn mạnh từng chữ.
Tôi thấy trên khóe mắt Nhược Hạ đã ngấn nước, cậu ấy càng bước gần đến tôi, giọng nói càng rõ to.
“Tiểu Nghi! Tiểu Nghi! Tại sao lúc nào anh ấy cũng gọi tên cậu, rõ ràng cậu và Trạch Huân đã hẹn hò rồi mà! Anh ấy cố chấp vì cậu làm gì chứ!! “
Nhược Hạ nói như hét vào mặt tôi, đôi mắt càng mở to nhìn tôi. Nhưng tôi lại không cảm thấy sợ, ngược lại càng cảm thấy thương cho cậu.
Tay tôi nắm hai bên vai cậu ấy giữ chặt “Nhược Hạ, người cậu nói là Trạch Nhân? “
Tuy Nhược Hạ không nói, nhưng tôi cũng đã hiểu mọi chuyện, đều bắt nguồn từ anh.
“Nhược Hạ, cậu cứ khóc đi rồi kể rõ cho tôi nghe mọi chuyện? “
Sau một trận khóc dài, cuối cùng Nhược Hạ cũng chịu kể từ đầu đến đuôi cho tôi nghe. Nghe xong câu chuyện, cảm xúc đầu tiên là tội lỗi, rồi đến thương xót cho cậu ấy, cuối cùng là tâm trạng tức giận. Tôi chỉ biết trong đầu mình đang nghĩ “Nhất định phải đi gặp Trạch Nhân, đòi lại công bằng cho Nhược Hạ! Thà là ba mặt một lời, còn hơn cứ giấu chuyện này mãi! “
___
Các cô thấy phần này ai đáng trách đây? Đình Nghi? Nhược Hạ hay Trạch Huân?
Hãy thả sao và cmt để tiếp tục ủng hộ tôi nhé!