Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 16: (15) Lời Thổ Lộ Ngọt Ngào.
“Nhan Tử, vợ sắp cưới của tôi cô cũng dám đánh! “
Người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt tôi, bàn tay luôn giành cho nghiên cứu giờ đang đỡ lấy cái tát giúp tôi. Giọng nói như muốn đánh chết người…
“Trạch Huân! ” Nhan Tử có vẻ thản thốt.
“Anh.. Anh vừa nói gì? “
“Câu nói hay như vậy, phải nói lần thứ hai không phải là tính của anh ấy! ” Trạch Ân từ phía sau lưng Trạch Huân xuất hiện.
“Hình như cô không biết quy định ở đây thì phải? ” Giọng Trạch Nhân cũng vang lên.
Còn có Trạch Luân, anh tiếp lời “Đụng đến người của chúng tôi sẽ phải rời khỏi đây “
Hình như cái quy định này tôi chưa đọc qua bao giờ.
“Bà chị đi lâu đến vậy, vừa về đã muốn ức hiếp “bảo bối của chúng tôi” là sao? ” Trạch Ân như muốn nhấn mạnh nên đã nói lớn.
Nhan Tử kênh kiệu khi nãy mất đâu rồi, thậm chí còn run sợ, nhưng chị ta rất giỏi che đậy “Hiếm khi thấy bốn người cùng một lúc, lại muốn bảo vệ một cô gái sao? ” Nụ cười nửa miệng hình như không hợp với gương mặt thiên thần này.
“Tôi đang thấy cái gì đây? Bốn người vì muốn bảo vệ cô bé này nên đi ức hiếp ngược lại tôi chứ gì? Từ khi nào mà cả các người thích trẻ vị thành niên vậy hả? “
Tôi thật không thể nhịn nổi, thoát khỏi bóng lưng của Trạch Huân tôi lên tiếng “Chị nói đúng đó, trẻ vị thành niên như tôi có nhiều điểm thu hút hơn chị nhiều! Có phải chị đã trải qua lứa tuổi đó rồi mà không được ai bảo vệ nên đã nổi nóng chứ gì? Bà chị nên ở nước Anh gì đó du học luôn, không cần về đây tìm lại tình cũ làm gì, tôi tin là sẽ không ai chịu nổi nếu bà chị cứ hung hăng với người khác như vậy!”
Sau khi nói xong, tôi cũng chợt nhận ra mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Hình như tôi nói quá lời thì phải, tôi chớp chớp đôi mắt rồi quay mặt vào trong “Mình không nên nói thì hơn. ” Giọng tôi không thể nhỏ hơn lúc đó
“Nói rất hay! ” Trạch Huân khen tôi bằng cách đưa ngón cái. Anh đáp lại ánh mắt ngại ngùng của tôi bằng ánh mắt ấm áp.
Anh nở một nụ cười nhanh chóng, chỉ đủ những người gần đó nhìn thấy, anh quay sang nhìn Trạch Luân “Người này, cậu giải quyết đi. Nếu có lần sau anh đuổi cậu ra khỏi nhà. ” Nói rồi anh kéo tôi đi, tôi chỉ kịp nhìn thấy cái gật đầu của Trạch Luân.
Được anh nắm tay kéo đi, tôi tưởng tượng như chúng tôi đang dắt nhau đi trốn vậy. Trong lúc đó, trái tim ổn định của tôi trở nên bất ổn, giống như tâm trạng từ bình thường thành bất thường, tôi đã thực sự rung động.
…
“Trạch Huân, em muốn hỏi. ” Tôi cùng anh dừng lại giữa sân trường. Tôi không muốn ích kỉ, không muốn bị làm cho rung động, mà người đó lại là Trạch Huân.
Tôi chưa bao giờ đối diện anh một cách thành tâm như thế này, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, nhìn lấy gương mặt với những đường nét đồng điệu, sắc thái không mấy dễ coi.
Anh lúc nào cũng vậy, cứng như đá, lạnh như băng, nhanh như gió. Miệng tôi chưa mở anh đã cướp lời “Tôi ngay từ lần đầu thấy em đã muốn lấy em về. Những lời nói đã nói ra không thể rút lại, giống như tình cảm của tôi. “
Anh ngưng một thời gian, rồi lại thở mạnh. Anh nhìn tôi như tôi đang nhìn anh, ánh mắt của hai kẻ bị làm cho động lòng.
“Tình cảm này đã trao cho em, không muốn lấy lại. “
Tôi biết làm gì với sự chân thành này đây, như một lời tỏ tình nhưng cũng như đang ép buộc. Nhưng bị ép buộc theo kiểu này, tôi không thể từ chối.
“Trạch Huân… “
Tôi sẵn sàng đáp lại tình cảm của anh rồi, sắp được ôm anh một cách nồng nhiệt rồi cùng hẹn nhau vào buổi tối. Tiếng chuông chết tiệt.
Anh có chút hụt hẫng nhưng vẫn xoa đầu tôi “Quyết định của em tôi tôn trọng. Về lớp đi. “
Cái quay lưng của anh làm tôi hiểu ra, bản thân nên suy nghĩ nhanh hơn, hành động nhanh hơn một chút, không sẽ đánh mất người đàn ông tốt.
[…]
Sau khi Trạch Huân kéo Đình Nghi đi, Trạch Nhân nhìn theo bóng lưng họ, ánh mắt ấm áp thường ngày đã trở nên buồn hơn, gương mặt hơi cúi và nở nụ cười cay đắng “Đáng ra tôi không nên thích em. “
Những người ngoài cuộc ngóng chuyện nãy giờ đã bị Trạch Ân giải tán.
Trạch Luân nhìn Nhan Tử vẻ mặt rất tức giận, anh đến nắm chặt cổ tay của cô rồi kéo đi “Theo tôi. ” Nhan Tử vẫn còn rất sốc với những lời nói của Đình Nghi, còn chưa kịp lấy lại bản thân nên đã ngoan ngoãn đi theo Trạch Luân.