Cô Ấy Là Cha Của Con Tôi

Chương 32: 32


Bạn đang đọc Cô Ấy Là Cha Của Con Tôi – Chương 32: 32

“Tiểu Tang, Tiểu Tang.”

Mạc Thanh Tang đang nói chuyện thì bị ba cô kêu, cô đành lưu luyến tắt điện thoại đi.

“Sao vậy ạ?” Cô bước ra phòng khách chỉ thấy phòng khách có thêm mấy người. Cô cũng không có ấn tượng gì với họ.

“Tiểu Tang đến đây ba giới thiệu.” Ba Mạc cười rất tươi nhìn cô.

“Con còn nhớ bác La bên làng bên không. Hồi nhỏ ba con có dẫn con qua bên đó mấy lần đó.”


Mạc Thanh Tang cau mày. Cô đang cố lật lại trí nhớ siêu kém của mình. Lúc cô còn nhỏ quả thật ba cô có một người bạn họ La bên làng bên cạnh nhưng sau này cũng rất ít khi qua lại.

“Vâng, con nhớ ạ.” Cô cười nhẹ tiêu chuẩn gật đầu với người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn uống trà.

Đi theo bác La cũng có một người con trai tên là La Hàn. Cô cũng chưa gặp mặt bao giờ. Lúc nhỏ cô có nghe bảo hắn ta ở cùng ông bà ngoại ở tỉnh Nam An nên cũng chưa gặp qua lần nào. Hắn ta ngồi bên cạnh nhìn cô thì gật đầu cười cười xong cũng quay đi nói chuyện với mọi người. Mạc Thanh Tang cũng không trốn vô phòng được đánh ngồi nghe họ nói chuyện. Những câu chuyện mà cô không hiểu gì cả.

“Nghe bác Mạc bảo em học trên Đông Châu về à?” La Hàn người con gái đối điện thì nở nụ cười. Hắn ta nhìn người con gái mặc váy xuông dáng rộng màu lam đối diện có chút thẩn thờ. Thời gian học ở Đông Châu tạo nên được người con gái như vậy sao. Cô gái ngũ quan nhỏ nhắn thanh thoát, làn da trắng mịn, từng cái giơ tay nhắc chân đầy tự tin, quả thật sẽ làm cho người khác không nghĩ được cô xuất thân nông thôn. Đặc biệt chính là nét sáng ngời, tự tin của người phụ nữ có học thức kia. Những cô gái ở Nam An và Bác Hải hắn đã gặp qua đều không so bì được với cô. Hắn cứ nghĩ hắn đến chỉ để cho có mặt rồi thôi nhưng hắn đổi suy nghĩ rồi.

“Vâng.” Mạc Thanh Tang nhìn người con trai hơi mũm mĩm đối diện thì nhíu mày.

“Thế em về rồi có định trở lên Đông Châu không?”

“Em chỉ về chơi ít ngày, em còn công việc trên đấy.”


“Công việc cái gì, lương ba cọc ba đồng chi bằng về quê.” Mợ cả ở bên cạnh xen vào bằng giọng chanh chua soi mó vốn có của bà ta.

“Cũng không thể nói vậy. Ở Đông Châu tìm được công việc quả thật chính là thành tựu đấy.” Mẹ Mạc chen miệng vào. Bà thật sự không chịu nổi bà chị chồng này.

“Tôi nói em dâu nghe, lương như vậy thì làm sao giúp hai vợ chồng em dưỡng già. Còn thua Tiểu Thanh nhà tôi tiêu một ngày.”

Mạc Thanh Tang ngồi đỡ trán. Cô đang ngẫm lại xem bản thân mình nói gì sai sao. Nhưng cô có nói gì sai đâu nhỉ.

“Chị cũng chỉ lo cho vợ chồng cô chú. Tiểu Bân sang năm lên đại học rồi, con gái thì không nhờ được sắp tới vợ chồng cô chú định làm sao.”


“Thưa mợ, Tiểu Bân là em cháu, cháu nhất định sẽ lo ạ.” Mạc Thanh Tang đứng lên phản bác. Cô cũng thật sự không chịu nổi nữa rồi. Tại sao mợ cả cứ thích quản chuyện nhà cô vậy nhỉ? Nhớ năm đó nạn đói do thất thu cả nhà cô phải uống nước cầm hơi thì nhà bác cả lại đóng cửa ăn uống vui chơi. Ba cô qua chỉ xin một lon gạo cũng bị đuổi về. Bây giờ lại tỏ ra quan tâm như vậy.

“Chuyện nhà chúng cháu, họ hàng như mợ ít quan tâm lại thì hơn.” Tiểu Bân ngồi trên sập gỗ gõ đứng dậy che trước mặt cô.

“Tiểu Bân không được hổm.” Ba Mạc quát lên. Tại sao nhà ông đang vui vẻ lại như vậy chứ.

Thế là buổi tiệc tẩy trần của cô đã tan cuộc trong không khí không hề vui vẻ gì. Mà họ hàng nhà cô từ trước đến nay chưa bao giờ khiến cô vui nổi. Nhà ông bà nội có ba người con, hai trai một gái , ba cô là nhỏ nhất. Theo tập tục của miền nam con út nhỏ nhất phải phụng dưỡng ba mẹ già và những đứa con còn lại phải phụ giúp. Lúc ông bà nội còn sống thì họ lao vào cấu xé tài sản, đến khi ông bà nội bệnh thì chính bọn họ là người bỏ chạy nhanh nhất. Ba cô hoàn toàn chính là kiểu đàn ông nghe lời gia đình, ông quý gia đình ông hơn bất kì thứ gì nên mới để họ leo lên đầu ngồi. Mà bác cả cô là kiểu đàn ông nhu nhược nghe lời vợ nên tất cả trong nhà đều do mợ quyết định. Năm đó cũng chính nhà bọn họ nói với gia đình cô, ông bà nội bệnh là trách nhiệm của gia đình họ nên việc bỏ tiền cũng là bọn họ. Xong đến lúc ông nội nhập viện cô hai từ nhà chồng về nói gì đó với ông xong liền cầm hai mươi vạn duy nhất còn sót lại để chữa bệnh cho ông đi mất đến bây giờ cũng không trở lại. Cô quả thật không hiểu sao ba cô vẫn có thể nhẫn nhịn với họ đến như vậy.
________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.