Bạn đang đọc Cô Ấy Là Cha Của Con Tôi – Chương 15: 15
Buổi chiều sau khi xong tiết cuối, Mạc Thanh Tang đỡ lấy eo đứng dậy. Thai càng lớn khả năng hoạt động của cô càng kém. Cô cầm lấy túi xách đi ra tới cửa thì bị chặn lại.
Mạc Thanh Tang nhìn Trần Triệt lâu ngày không gặp kia thì có chút buồn bực.
“Ha, chào bạn gái cũ… cô chơi tôi cũng vui đấy.” Trần Triệt nở nụ cười nhưng không hề có một chút ý tốt.
“Tôi chơi anh cái gì. Tránh ra.” Mạc Thanh Tang thấy hắn đứng chặn ở cửa thì càng mất kiên nhẫn hơn.
“Không phải bản thân cô là người rõ nhất sao. Còn bảo là con tôi, không chừng là từ cái lỗ tinh nào đó mới đúng.” Cô ta vậy mà dám chơi hắn. Đến bây giờ vách cái bụng chửa hoang như vậy còn dám công khai cấm sừng hắn. Nhìn xem bây giờ mọi người trong trường nhìn hắn như thế nào. Xu hướng giới tính của bạn gái cũ có vấn đề, mọi người liền nhìn vô chỉ hắn không cứng được nên mới hợp tác với bạn gái cũ tạo nên màn yêu đương này.
“Đúng vậy. Từ cái lỗ tinh nhà họ Trần ghê tởm ra. Tôi không ngờ bản thân mình lúc đó lại giao phối với một con không phải người.” Mạc Thanh Tang đỡ lấy eo. Cô nhìn mọi người ra về càng ngày càng đông kia thì có chút lo lắng. Hi Huyền đang ở ngoài đợi cô.
“Cô chửi ai là chó hả?” Trần Triệt một lúc sau mới hiểu được câu nói của Mạc Thanh Tang. Hắn giơ tay lên muốn tát cô một cái.
Mạc Thanh Tang cảm thấy xem như bản thân xong rồi. Cô lấy tay che lấy bụng, hai mắt nhắm chặt lại đợi cơn đau truyền đến.
Nhưng cô nhắm một lúc cũng không thấy được cơn đau truyền lên mặt. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn bóng lưng trước mặt. Bóng lưng vững trãi khiến cô an tâm đó.
Hi Huyền nắm lấy cổ tay Trần Triệt, mặt không biến sắc nhìn hắn mà vặn cổ tay hắn một cái.
“Kẻ không có bản lĩnh thì đừng đụng vào người của tôi. Xin lỗi cô ấy mau.” Hi Huyền bước tới nhẹ nhàng để đôi boot cao cổ đặt lên tay hắn giẫm một cái.
Trần Triệt hét lên một tiếng vô cùng chói tai.
“Xin lỗi cái beep. Con khốn bỏ tao ra. Mày biết tao là ai không?” Khuôn mặt hắn vô cùng vặn vẹo mà hét lên giống như chỉ cần cô buông hắn ra hắn sẽ liều chết với cô vậy.
“Oh. Thế mày là ai?” Hi Huyền nở nụ cười. Cô ngồi xuống nhìn hắn giống như nhìn một miếng rác thải.
“Tao là người thừa kế của tập đoàn Trần thị. Mày ngoan ngoãn thì buông tao ra, nếu không mày khó sống ở thành phố này đấy.”
“Oh, nghe đáng sợ nhỉ.” Hi Huyền nhìn hắn thật sự cảm thấy rất buồn cười. Không biết lúc cô lăn lộn ở Long Cảng thì hắn đang chơi bùn ở chỗ nào.
“Ba cậu cũng không dám ở trước mặt tôi ăn nói như vậy đâu.”
Trần Triệt ngơ người nhưng hắn nhìn cô gái toàn thân chỉ mặc đồ thể thao thì lấy lại tinh thần. Cô ta rõ ràng đang lừa hắn, định làm hắn sợ đây mà.
“Mạc Thanh Tang, không ngờ cô lại thích cái loại ba hoa này.”
Mạc Thanh Tang đứng im bên cạnh. Cô luôn tin tưởng Hi Huyền.
Hi Huyền đứng dậy, chân cũng bước ra khỏi tay Trần Triệt.
Trần Triệt liền ôm lấy cổ tay ngồi dậy. Chuyện hôm nay bị một ả đàn bà đánh quả thật mất mặt đối với hắn.
“Xin lỗi cô ấy.” Hi Huyền nhẹ nhàng mở miệng nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần ra lệnh.
“Hai con ả điếm như tụi mày mà bắt tao phải xin lỗi sao. Ha, tao chắc chắn sẽ khiến tụi bây cả Đông Châu cũng không thể bước vào.” Trần Triệt nói xong liền lao lên như con thêu thân.
“Tao rất mong chờ.” Hi Huyền nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của hắn. Cô mỉm cười nhìn xuống hạ thân của hắn.
“Vì cậu không chịu nhận sai lầm mà bản thân tạo ra. Tôi liền giúp cậu xóa sạch nó.”
Trần Triệt nhìn nụ cười kia liền cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cảm thấy bản thân sợ hãi vô cùng. Nhưng rất nhanh hắn nghe tiếng vỡ vụn dưới hạ thân mình.
Trần Triệt lại lần nữa ngã ra đất ôm lấy hạ thân kia. Hắn thề hắn phải khiến hai ả đàn bà kia sống không bằng chết.
Mấy sinh viên nam đang vây xem thấy cảnh đó liền tự chủ che lấy hạ thân. Ra tay kiểu này cũng quá độc rồi.
Hi Huyền cầm lấy túi xách của Mạc Thanh Tang rồi ôm lấy eo cô cùng rời đi.
Mạc Thanh Tang vẫn còn ngơ ngác. Cô chưa từng thấy Hi Huyền đánh người. Không ngờ kể cả đánh người cũng ngầu như vậy. Đúng là chồng cô.
Đến khi bước ra xa cô liền quay đầu lại nói với Trần Triệt.
“Chúc anh vô sinh, con cháu đầy đàn nha.”
_______________
Trần lão gia đang ở công ty nghe báo con trai mình nhập viện thì lật đật rời đi.
Ông ta vừa ra khỏi cổng công ty đã thấy một chiếc xe Mercedes-Benz chắn ngang.
“Chào Trần tổng. Hi gia muốn gặp ông.” Trợ lí Cảnh bước tới bên cạnh xe của Trần lão gia.
Trần lão gia nghe tới Hi gia thì khuôn mặt có hơi nghi ngờ. Hi gia, hi gia nào chứ. Đông Châu này có bao nhiêu cái Hi gia. Hi gia lớn nhất Đông Châu chắc chắn sẽ không đến gặp một nhân vật nhỏ bé như ông. Trần gia ông cũng có vị thế nhưng so với cái Hi gia đó quả thật chỉ là nhà giàu mới nổi. Còn xếp vào cái mô hình kim tự tháp thì chính là một cái trên đỉnh một cái ở dưới cùng của cùng.
“Hi gia nào?” Không biết sao. Nhưng trực giác nói cho ông ta biết ông ta tạm thời không thể đắc tội.
“Long Cảng Đông Châu Hi đại đương gia. Hi gia nhất mạch.”