Bạn đang đọc Có Anh Bên Em: Chương 22
Khổ thân các tình yêu của tôi cứ ngồi chờ chap :)))) Đã nói bận rồi mà :)))
***
Minh Huy không về nhà cả tối hôm qua
Sáng hôm nay, sau khi cho bé Kỳ đi học, Hoài An lại một mình trở về căn hộ.
Dì Cúc vừa đi chợ nên trong nhà chẳng có ai. Ngày trước sống ở ngoại ô tuy có nhiều vất vả nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng và trống trải thế này
Hoài An đi đi lại lại mãi mà vẫn chẳng tìm được việc gì để làm nên đành ra ghế sofa xem TV. Cô ngủ quên lúc nào không hay.
Có tiếng mở cửa. Là Minh Huy về.
Vào phòng khách, thấy An An nằm ngủ trên ghế sofa, anh nhớ lại dáng vẻ yếu ớt hôm qua của cô khi cố thoát khỏi anh. Hoài An khẽ cau mày giật mình trong giấc mơ
Huy chạnh lòng nhìn cô, đến ngủ cũng không được thoải mái.
MinhHuy, màyđãlàmtổnthươngcôấyrồi…
Anh tự cảm thấy xấu hổ về chính bản thân mình
Huy cẩn thận bế An vào phòng rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô.
Anh ngồi cạnh giường nhìn An An ngủ. Dù là năm năm trước hay bây giờ, tim anh đều bị gương mặt thuần khiết, khả ái này làm cho loạn nhịp…
_____
Hoài An tỉnh dậy thì đã 11 giờ trưa
– Sao mình lại ngủ ở đây?_ Cô dụi mắt định đi xuống giường thì cửa phòng bật mở.
– Dậy rồi à?_ Huy hỏi
An ngạc nhiên 1 giây, vội gật đầu
– Vậy ra ăn trưa đi
Cánh cửa lại bị đóng vào.
An An nhanh chóng buộc gọn tóc lên rồi đi ra phòng bếp
Cô vừa lấy bát đũa vừa nói nhỏ:
– Sao dì không gọi cháu dậy làm cùng?
Dì Cúc mỉm cười:
– Thôi tôi làm một mình được rồi. Với lại cậu Huy bảo cứ để cho cô ngủ. Mà tối qua cậu Huy đi đâu đến sáng mới về thế cô?
Hoài An giật mình nhìn Dì Cúc, lúng túng không biết nói sao.
– Dì không cần quan tâm chuyện đấy đâu
Cũng may Minh Huy bước vào, kịp “giải vây” cho cô
———-
5.00pm
An An đang tưới nước ấy chậu hoa nhỏ gần cửa sổ. Huy từ phòng làm việc đi ra hỏi:
– Cô không đi đón Minh Kỳ à?
Hoài An lúc này mới nhớ ra, cô tự gõ nhẹ vào đầu: “Ôi tôi quên mất. Tôi cứ nghĩ thằng bé đang học ở trường cũ!”
An định chạy ra cửa thì bị Minh Huy nắm tay ngăn lại:
– Để tôi đưa cô đi
…
Cuối cùng cũng tới nơi. An An đi vào lớp đón con còn Huy đứng chờ ở ngoài.
Học sinh đã về gần hết,trong lớp chỉ còn bé Kỳ ngồi buồn bã ở xích đu
– Kỳ Kỳ!_ Hoài An vẫy tay gọi.
Cậu bé phụng phịu đi ra chỗ cô:
– Sao mẹ đến muộn thế?
An bế Minh Kỳ lên:
– Mẹ xin lỗi. Tại mẹ nhầm giờ. Thôi chúng ta ra chỗ bố nhé 🙂
Ngồi trên xe ô tô, bé Kỳ cứ thở dài nhìn ra của sổ.
Minh Huy mỉm cười nói:
Kỳ Kỳ, sao con cứ xị mặt ra thế? Con giận vì bố đến đón muộn à?
Minh Kỳ lắc đầu: Con không giận
– Thế có chuyện gì?
– Cô giáo nói sắp tới ngày hội gia đình. Ngày mai con phải mang một bức ảnh chụp cùng bố mẹ, nhưng nhà mình thì chẳng có ảnh nào chụp cùng nhau cả…
Hoài An vuốt tóc Minh Kỳ:
– Con lấy ảnh chụp cùng mẹ cũng được mà
– Nhưng con có cả bố, phải chụp cả bố chứ
An nghiêm giọng:
– Kỳ Kỳ! đừng nhõng nhẽo nữa, chúng ta không có ảnh thì làm sao mà mang đi được
-Ai bảo không có ảnh _ Huy ngắt lời An An_ Giờ chúng ta đi chụp vẫn kịp mà ^^
….
Tại công viên giải trí…
-Anh nói đi chụp ảnh, sao lại tới đây?
– Cô cứ vào đi
Hôm nay công viên có triển lãm tranh nên khá đông đúc. Minh Huy dắt bé Kỳ đi trước, An An đi phía sau anh.
Bỗng Kỳ ngước lên hỏi:
– Bố không thích mẹ à?
Huy ngạc nhiên:
– Sao con lại nói vậy?
– Tại con không thấy bố nắm tay mẹ.
– Cứ thích là phải nắm tay sao?
– Đương nhiên rồi!
Huy bật cười rồi quay lại nắm lấy tay An An
Cô bất ngờ, định rụt tay lại nhưng đã bị anh giữ chặt.
– Để im đi, cô muốn Minh Kỳ thấy bố mẹ nó không hạnh phúc à?_ Huy ghé sát vào tai An, nói nhỏ.
Rồi anh quay sang nhìn Kỳ:
– Như vậy đã được chưa?
Thằng bé gật đầu, cười tít mắt:
– Mẹ không nắm tay bố là sẽ bị lạc đấy
…
– Cô muốn chơi gì?
– Cái này được không?_ An An suy nghĩ một lát rồi chỉ tay vào tủ kính của trò ghắp thú bông.
Huy nhếch mép cười chế diễu:
– Cái đấy chỉ dùng để lừa trẻ con thôi. Cô sẽ không bao giờ lấy được gấu bông trong đó đâu
Hoài An thất vọng nhăn mặt:
– Vậy lần sau anh đừng hỏi tôi cho nhanh
An dắt bé Kỳ định đi tiếp, Huy bỗng ngăn cô lại:
– Từ từ đã…cô cứ chơi đi, thử xem tôi nói có đúng không.
Chiếc móc đã chạm được vào con gấu.
– Mẹ cố lên, sắp lấy được rồi_ Kỳ Kỳ đứng bên cạnh cổ vũ tinh thần cho Hoài An
Đáng tiếc, vừa lên được 2cm thì con gấu nhỏ đã rơi. An thở dài:
– Đúng là không lấy được gì thật…
– Chơi như thế thì sao mà ghắp được gấu bông_ Minh Huy kéo cô sang một bên, dành lấy cái máy
An An ngạc nhiên trố mắt nhìn Huy đang đòi chơi trò mà anh vừa gọi là “lừa trẻ con”
30 phút sau
Minh Kỳ kéo nhẹ áo anh:
– Chúng ta phải đứng đây đến khi nào vậy bố?
– Kỳ Kỳ chờ bố một lát. Bố sắp lấy được rồi này
– Bố nói câu này từ nãy rồi đấy. Hay để con và mẹ ra kia chơi nhé
Minh Kỳ vẫy cánh tay nhỏ chào bố rồi cùng mẹ đi về phía nhà bóng.
…
Chiếc kẹp lại chạm vào 1 chú gấu. Minh Huy dường như nín thở dõi theo
– Ôi được rồi!
Anh không giấu nổi niềm vui, liền chạy đi tìm Hoài An
– An An! An An!…nhìn này!
Minh Huy đưa con gấu bông nhỏ mà anh vừa lấy được cho cô.
– “Đẹp không?”_ Huy cười tươi hết cỡ, ánh mắt đầy hi vọng.
Nhìn bộ dạng của anh lúc này rất giống một đứa trẻ.
– Oa! Bố giỏi quá!_ Kỳ vỗ tay thích thú.
Minh Huy bế con lên, cùng chờ đợi câu trả lời của cô
An nhoẻn miệng cười, chậm rãi gật đầu rồi đón lấy con gấu bông từ tay Huy
– Cảm ơn. _ An An nhìn anh, đôi mắt lấp lánh niềm vui
Hoài An cười thực sự rất đẹp.
Nụ cười trong trẻo của cô khiến tim anh nhức nhối muốn nhảy ra ngoài.
– Không có gì_ Minh Huy nhanh chóng rời mắt khỏi nụ cười, che dấu vẻ lúng túng của mình _ Giờ chúng ta đi chụp ảnh thôi
Đứng trước ống kính máy ảnh
Anh lén nhìn cô, khoảnh khắc ấy cũng là lúc Huy quyết định đặt lên môi An An một nụ hôn dịu dàng như cơn gió thoảng qua. Hôn rất nhẹ và nhanh chóng kết thúc, nhưng máy ảnh đã kịp nắm lấy giây phút này.
An kinh ngạc nhìn anh. Nụ hôn bất ngờ khiến cô chẳng kịp phản ứng.
Chụp ảnh đã xong từ lâu nhưng Hoài An vẫn chưa hết căng thẳng, mặt đỏ bừng lên.
Minh Huy không chịu nổi bầu không khí này, đành lên tiếng:
– Cô sao thế? Tôi chỉ muốn bức ảnh đẹp hơn thôi mà
_____________________________________
9.30 p.m
Huy ngồi đọc sách trong phòng ngủ. An An khẽ mở cửa bước vào.
– Kỳ Kỳ ngủ rồi à?_ Anh hỏi
Um_ Cô gật đầu rồi ngồi lên giường ôm chiếc gối nhỏ:
– Anh không đi đâu sao?
Minh Huy gập quyển sách, quay sang nhìn Hoài An:
– Nửa đêm rồi tôi còn đi đâu được. Cô không muốn thấy tôi à?
– Không phải ý đó…_ An lí nhí
Anh cất sách lên giá rồi đi ra phía giường
Huy vừa ngồi xuống, An An liền đứng bật dậy lùi ra xa: “Hôm nay tôi sẽ sang phòng Kỳ Kỳ ngủ!”
Anh nhìn bộ dạng hốt hoảng của cô, cố nén cười:
-Ở đây đi. Tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ
Hoài An chần chừ một lát rồi cũng nằm xuống giường, quay lưng về phía Huy
– “Từ giờ tôi sẽ không…”_ Anh dừng lại ho khan một tiếng _ “Thế nên cô khỏi lo”
“À, còn việc này…”_ Huy ngồi dậy mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho An:
– Đeo vào đi
An An quay lại nhìn Minh Huy rồi nhìn chiếc hộp
– Đây là nhẫn cưới. Chúng ta đăng kí kết hôn rồi thì cô nên đeo vào
Hoài An còn đang ngạc nhiên thì Huy đã lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào tay cô. Anh nhăn mặt:
– Làm gì cũng chậm chạp
Rồi Huy nằm xuống quay mặt vào trong. An An ngồi ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn đang sáng lấp lánh trên tay mình, trong mắt ánh lên một tia hạnh phúc…
____
Chap này rất hạnh phúc vì vậy chap sau mình sẽ cho ngược “điên đảo” luôn :vvv