Bạn đang đọc Có Ai Yêu Em Như Anh – Chương 48: Khi Nguyên đưa tay ra bắt lấy, thấy lòng bàn tay người này cũng lạnh lẽo như ánh mắt
Mới đứng nghỉ ngơi được một lát, Nguyên đã lại bị kéo đi đến bàn của chủ nhân bữa tiệc. Người đàn ông này là một người tương đối nổi tiếng trong giới nhà giàu của thành phố Đ, lớn tuổi hơn lứa của San San, Phương Anh chừng một giáp nhưng trông vẫn rất phong độ. Nhìn thấy Thảo Nguyên, đôi mắt trải đời của anh ta hấp háy sáng rỡ lên, rõ ràng là biểu hiện của một người háo sắc. Bàn tay nóng hổi của người đàn ông nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay Nguyên kéo lại chỗ gần mình, ngón tay cái mơn trớn một cách có chủ ý lên làn da tay để trần, giọng nói tán tỉnh, nịnh nọt:
– Buổi tiệc hôm nay phải cảm ơn cô quản lý xinh đẹp này của tôi. Nào, nãy giờ chưa được uống ly rượu chúc mừng nào với em đâu đấy.
Phía bên kia, San San đứng cạnh một người đàn ông trẻ lạ mặt, nhìn cô cười ý nhị. Bà dì chết tiệt! Thấy nguy hiểm mà không cứu, còn đứng cạnh trai trẻ cười cợt. Sao thế giới này điên loạn hết lên thế chứ! Nếu như gã này không phải là bạn bè của mấy người thì cô đã đá văng bàn tay đê tiện kia ra khỏi người từ lâu rồi. Nguyên khéo léo lách người sang bên trái tránh “ma trảo”, đẩy Phương Anh đứng vào giữa làm lá chắn, cười cười:
– Anh Cường cứ nói đùa, anh phải cảm ơn chị Phương Anh đây này. Bữa tiệc này của anh, chị ấy lo lắng chăm chút từ A đến Z đấy!
Phương Anh đập khẽ vào cánh tay của gã Cường nọ:
– Anh Cường, cô gái của chúng em không phải là hoa ven đường để anh chòng ghẹo đâu. Nói cho anh biết, Nguyên đây là cô út được cưng nhất nhà, anh chỉ được chiều, không được chọc, biết chưa hả?
– Gớm các cô. Anh chưa làm gì mà đã bị cảnh cáo ghê thế. Biết rồi! Biết rồi! Thôi, ly này anh uống để xin lỗi cô út.
Nói xong, anh ta cầm ly rượu trước mặt giả làm điệu bộ cung kính nâng về phía Nguyên rồi kề lên miệng uống “ực” một cái, ánh mắt hau háu khi nãy đã nhạt đi mấy phần vì biết “con thỏ” này không phải thỏ hoang mà là “thỏ ngọc” trong cung trăng. Mọi người có mặt xung quanh chiếc bàn đều cười vui vẻ. Phương Anh vừa cười vừa nói:
– Vậy mới ra dáng anh cả chứ! – Sau đó nhìn sang người đàn ông đối diện, giới thiệu: – Xin giới thiệu với anh Minh, đây là Thảo Nguyên, quản lý của Bar Blue, gái Sài Gòn vừa “Trung tiến”. Nguyên ơi, đây là anh Minh, chủ của công ty Minh Nghĩa.
Nguyên lúc này mới ngước lên nhìn kỹ người đó, vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương cũng đang nhìn sang. Cô thấy anh ta còn trẻ, nhưng dáng vẻ lại toát lên vẻ thâm trầm từng trải, là kiểu người mà họ nghĩ gì bạn khó có thể nhìn thấu. Nghe giới thiệu, anh ta giơ bàn tay về phía cô, cất tiếng nói đúng hai từ:
– Xin chào.
Khi Nguyên đưa tay ra bắt lấy, thấy lòng bàn tay người này cũng lạnh lẽo như ánh mắt. Cô cười khẽ:
– Xin chào.
Những ngón tay mới chạm vào đã buông ra ngay. Chưa thấy cái bắt tay xã giao nào lại hờ hững như vậy. Hẳn anh ta là một ông chủ khó tính, Nguyên thầm nghĩ, mà cái tên Minh Nghĩa nghe quen lắm. Cô hỏi:
– Công ty của anh chuyên về bất động sản phải không?
– Cơ bản là vậy. – Anh ta trả lời.
Thế thì đúng rồi! Đây chẳng phải chính là công ty đang muốn mua lại khu đất chuẩn bị xây resort của Thành Tín đó sao. Nghĩ đến đó, Nguyên không tự chủ được nhớ đến người mà cô không nên nhớ, bối rối nhấc vội một ly rượu trên bàn lên uống.
– Ấy, ly này là rượu “sex” đấy!
Ai đó ngăn cô lại nhưng không kịp. Vị rượu cay nồng xộc thẳng vào trong khoang miệng khiến cô ho sặc sụa.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc vào lúc mười giờ. Khách khứa lần lượt ra về. Cũng có những nhóm vào khu vực bar phía trong, nơi có đặt những bộ bàn ghế sô pha sang trọng để tiếp tục hàn huyên và uống rượu. Nguyên đang phân công phục vụ dọn dẹp hiện trường phía ngoài, thấy họ cứ nhìn nhìn ra phía sau có vẻ mất tập trung, bèn nhíu mày quay lại.
– Ơ…
Chàng trai đang đứng đó mỉm cười ấm áp:
– Ngạc nhiên không?
– Anh… sao anh lại ở đây?
Trường Giang thản nhiên nhún vai:
– Anh ở đây từ đầu đến giờ, thấy em đi ra đi vào, gặp hết người này người kia. Anh chắc mẩm cô ấy sẽ đến bàn của mình, ai ngờ lại chẳng thấy đâu. Thế nên, anh đành phải ra mặt thôi.
– Không, ý em là sao anh lại tới thành phố này ấy.
– À, – Anh cười hiền, gương mặt đẹp trai dưới ánh đèn mờ ảo mang đến cảm giác thân thuộc không thể diễn tả bằng lời. – Anh đã chuyển đến chi nhánh ở đây.
Đúng là một sự trùng hợp không thú vị. Từ sau khi rời Sài Gòn đến đây, cô đã không muốn có bất kỳ liên hệ gì tới hai anh em nhà họ Nguyễn nữa. Nhưng hình như quả đất này quá chật hẹp, chỉ mới qua hơn 1 tháng ngắn ngủi, cô đã gặp lại người quen ở đây rồi. Hơn nữa, nghe cái tin anh cũng sẽ sống và làm việc ở thành phố này, Thảo Nguyên không biết là mình nên khóc hay nên cười nữa.
– Em không vui khi gặp anh thì phải?
– Anh cũng biết là không phải như thế mà. Chẳng qua, sau tất cả những chuyện đã xảy ra…
Cô thấy nhân viên của mình vẫn đứng ở đó bèn dừng lại, tiện thể chỉ đạo họ vài câu để họ rời đi. Sân thượng chẳng mấy chốc đã vắng vẻ, Trường Giang đứng nguyên tư thế cũ, đôi mắt nhìn cô vẫn thắm thiết như ngày nào. Lần trước khi anh về nước, anh cũng nhìn cô với ánh mắt ấy, cô đã quay lưng đi, chỉ nghe anh nói “Thảo Nguyên, lần này anh về hẳn!” Còn bây giờ, anh lại nói “Anh đã chuyển đến chi nhánh ở đây.” Chẳng biết sợi dây số phận còn muốn níu kéo điều gì, bản thân Nguyên khẳng định nhân duyên của cô với hai người đàn ông nhà họ Nguyễn đều đã lần lượt kết thúc, dù chỉ mới cách đây chừng hơn một tháng thôi, nhưng cô có cảm giác thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.
Một tháng trước, cô lần đầu tiên cảm thấy mình giống như nữ chính trong các câu chuyện ngôn tình, quả cảm như các vị nữ tướng Lê Chân hay Bùi Thị Xuân đứng lên đấu tranh bảo vệ tình yêu. Nhưng tới khi gặp đối phương, chiến thuật kỳ quặc của địch làm cô té ngửa. Ông ta nói đã cho người điều tra chỗ làm của bố cô, phát hiện ra một vài sự thật mà theo lời ông ta, không ai động đến thì thôi, chứ bới ra đến cùng sẽ khiến bố cô không thể nào ngẩng mặt lên suốt phần đời còn lại. Thủ đoạn này tuy có phần thâm hiểm, nhưng chưa thể gọi là kỳ quặc vì những người có thế lực vẫn thường dùng cách này để hiếp đáp kẻ yếu hơn. Điều mà cô thấy bất ngờ là lới tiếp theo của ông ấy:
– Thành thật mà nói, ta rất thích cô. Khi gặp cô trước cửa nhà của Trường Giang, ta đã nghĩ “Ồ, quả là một cô bé lễ phép!”. Sau đó, ta biết được cô là người yêu cũ của Trường Giang. Nó vẫn chưa quên cô, từ lúc nó nằng nặc đòi đi Úc đến khi nó quay trở về và đồng ý vào làm ở Thành Tín, đó đều là vì cô. Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế, ta nghĩ cô cũng chẳng phải là không biết tình cảm của nó. Trường Giang khác Thế Phong, nó là một người đa cảm và dễ bị tổn thương. Khi nó đã yêu thích ai hay vật gì, nó sẽ khó lòng chấp nhận một sự thay thế. – Ông Quang dừng lại một phút, khép hờ hai mắt ra chiều suy nghĩ lung lắm. Khi ông mở mắt ra, giọng nói trở nên quyết đoán: – Bây giờ ta sẽ ngửa bài với cô. Thế này, ta không biết cô tiếp cận Phong với mục đích gì, nhưng nếu cô đồng ý chấm dứt với nó, quay trở lại với Trường Giang, ta sẽ chấp nhận cô bước chân vào cái nhà này. Còn với Thế Phong thì … ta khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ ngay lập tức!
Nguyên nghe xong ngồi ngây ra. Ông ấy đang đùa giỡn cô? Không, hay là ông ấy đang bẫy cô, đang thử xem cô có phải là một kẻ tham giàu sang phú quý? Cô bất lực thốt lên:
– Vì sao?
– Vì Trường Giang.
– Còn Thế Phong, anh ấy cũng là cháu ông?
– Thế Phong thì khác, nó không bao giờ coi trọng mấy chuyện này hơn sự nghiệp. Tin ta đi, nó sẽ quên cô rất nhanh. Tính của hai đứa cháu này, ta không hiểu thì chẳng ai hiểu chúng cả. Hơn nữa, nó cũng đã có đối tượng để kết hôn rồi, một cô gái có thể cùng Thế Phong đưa Thành Tín bước lên đỉnh cao mới.
Hai bàn tay Nguyên lạnh toát co lại trên đầu gối. Cô quá thảm, biết trước là sẽ máu chảy đầm đìa, vậy mà còn chạy tới đây khiêu chiến với ông ấy. Thấy cô ngồi bất động, ông Quang nói:
– Có cần thời gian để suy nghĩ?
– Cháu không cần. – Cô vụt đứng dậy, tâm trạng kích động nên âm lượng cao vút: – Cháu không thể đồng ý với ông được. Cháu sẽ gặp anh Phong, anh ấy sẽ biết là ông đang uy hiếp cháu. Anh ấy sẽ… anh ấy sẽ…
Nhưng cô không sao nói được nữa, cổ họng như nghẹn lại, chỉ còn những tiếng nức nở thoát ra. Cô túm lấy tay ông lão, gần như van xin:
– Cháu yêu anh ấy. Cháu rất yêu anh ấy. Cháu với Trường Giang đã chia tay nhau hai năm nay rồi. Cháu xin ông… cháu xin ông…
Ông Quang rút tay ra:
– Ta đã cho cô điều kiện thương lượng nhưng rất tiếc cô lại từ chối. Vậy thì… chấm hết! Đừng khóc lóc với Thế Phong làm gì vô ích thôi. Nó vừa được ta kể hết mọi chuyện, bao gồm cả chuyện cô lợi dụng nó để tiếp cận người yêu cũ. Tự mình lặng lẽ chia tay thì sẽ tốt hơn cho bản thân cô, và cả gia đình cô đấy!
Trước mắt Thảo Nguyên xuất hiện một ảo giác. Cô nhìn thấy một mặt hồ xanh trong vắt cứ trải rộng ra mời gọi người ta nhảy xuống. Chân Nguyên nặng như đeo đá trong khi đầu óc bồng bềnh như đang ngụp lặn trong khối chất lỏng bí bách và lạnh lẽo kia. Khi tỉnh trí lại, cô đã đang đứng chơ vơ ở công viên trung tâm, không thể nhớ được mình đi tới đây như thế nào.
Cô ngồi xuống chiếc ghế đá kê cạnh gốc cây ban tím, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thế Phong. Cô muốn gặp anh, cô phải gặp anh lúc này. Cô đang sa vào hồ nước, vùng vẫy đến sắp cạn cả không khí để thở rồi, anh phải mau mau đến cứu cô ra.
Nhưng dù cô gọi thế nào, anh cũng không bắt máy dù điện thoại vẫn báo nhận tín hiệu. Cô nắm chiếc điện thoại đã nóng rực trong tay, cuối cùng soạn một cái tin gửi đi: “Em đang đợi anh ở công viên trung tâm, chỗ có hàng cây ban tím, không gặp không về.”