Bạn đang đọc Có Ai Yêu Em Như Anh – Chương 15: Âm thầm khảo sát hay là lén lút chuyền thư trong giờ đào tạo đây?
Sau buổi tối hôm ấy, Thế Phong không liên lạc gì với Nguyên. Cô cứ
việc bình tâm mà suy nghĩ! Trong thời gian đó, anh cùng các đồng sự tin
cậy bắt tay vào nghiên cứu việc tiếp quản dự án Ocean Villas ở thành phố ĐN của đơn vị đầu tư X đã khởi công từ bốn năm nay nhưng hiện tiến độ
đang bị đình trệ do họ không còn vốn để đầu tư tiếp. Trong tình hình
ngành bất động sản chưa có khởi sắc gì rõ rệt, ai cũng nói là anh liều.
Bởi lẽ anh mới ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc chưa được nóng chỗ,
quyết định đầu tư táo bạo này nếu thành công sẽ củng cố vững chắc địa vị của anh đối với hội đồng quản trị. Nhưng nếu thất bại, sự tín nhiệm và
tiền đồ dành cho anh đều tiêu tan. Công việc mới ngốn của anh rất nhiều
thời gian, đi lại và họp hành liên miên. Ngoài ra còn phải làm việc với
vô số tư vấn viên và luật sư, hòng đảm bảo lúc tiếp quản công trình dang dở, mọi thủ tục đều minh bạch và hợp pháp.
Lúc bấy giờ, cũng rộ lên thông tin một quỹ đầu tư từ nước ngoài rót
vốn vào Việt Nam để xây dựng các khu villas, resort villas, resort ven
biển miền Trung. Giới thầu xây dựng rất thạo tin. Tin tức từ họ lan đi
khắp nơi. Tảng băng chìm im lìm từ hơn một năm nay đang từ từ từng bước
được đẩy lên. Vị tổng giám đốc của Thành Tín đọc xong một bức email, hài lòng ngả người ra ghế. Dù các đơn vị có ồ ạt nhảy vào giành giật miếng
bánh, thì 99% anh đã có trong tay khu đất đẹp nhất ở khu vực ấy. Điện
thoại di động của anh réo vang. Phong nhìn một dãy số dài ngoẵng, mã
quốc gia Úc, nghi hoặc mở máy.
– Anh Phong? – Giọng nam khàn khàn vang lên bên tai.
Đúng là cậu em họ của anh rồi! Thằng này đi biệt tăm hai năm nay để
tu nghiệp tại một trường nghệ thuật ở Sydney không một lần liên lạc về
nhà. Nghe nói sang bên đó cũng mở được mấy cuộc triển lãm tranh có
tiếng. Anh nhiều lần đi Úc lại không có duyên gặp. Hôm nay, tự nhiên sao chú ấy lại gọi điện thoại đường dài cho anh.
– Giang à? Chú không mau về đi! Để ông và các bác ngày nào cũng nhắc đến chú anh nghe nhức cả đầu.
Bên kia, em họ anh khẽ cười:
– Tháng sau em về!
– Tốt! Chuẩn bị về mà chịu trận. Nhớ năm chú đi không thưa không
chào, họ hàng trách móc. Anh chú phải đứng ra bịa chuyện giải thích.
Vậy hóa ra hắn gọi điện cho anh là vì sắp sửa về nước. Đợt Giang đi
Úc, anh đoán 99% là do thất tình. Em họ anh vốn dân làm nghệ thuật, lúc
nào cũng bị chi phối bởi cảm xúc. Có lẽ thất tình, nên muốn một mình đến một nơi yên tĩnh để xa lánh mọi người. Bây giờ quay về, hẳn là bình tâm lại rồi.
Buổi tập huấn và cập nhật kiến thức R&D dành cho các nhân viên
sales của tổng công ty được rốt ráo tổ chức. Thảo Nguyên cùng các đồng
nghiệp của Chi nhánh 1 phải nghỉ làm một ngày để lên tòa nhà Thành Tín
tham dự lớp học. Bọn họ tập trung tại phòng đào tạo của tổng công ty,
trước khi học còn được thết một bàn toàn bánh trái và cà phê. Trước đây, công ty thỉnh thoảng cũng mời chuyên gia về đào tạo nghiệp vụ hoặc công tác ISO cho nhân viên. Nói là đào tạo nhưng cũng chỉ đến để “tổng động
viên” cho có, còn nội dung thì nhạt nhẽo đến buồn ngủ.
Nhưng lần này, giáo viên là một chuyên gia có tiếng, giảng bài rất
cuốn hút. Thảo Nguyên đang chăm chú lắng nghe, không để ý có một người
mới đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Đến khi quay sang nhìn, cô ngạc
nhiên khi thấy Phong đã ngồi bên cạnh cô từ bao giờ. Cô khẽ cúi đầu tỏ ý chào, sau đó không tự nhiên quay lên bảng. Không gặp người thì thôi,
gặp rồi lại gợi lên vấn đề khó khăn vẫn chưa có câu trả lời. Phong nhìn
tư thế ngồi cứng nhắc của Nguyên, cảm thấy hơi buồn cười. Anh lấy một tờ giấy, ngoáy lên đó những chữ rồng bay phượng múa, kín đáo đưa sang cho
Nguyên. Tờ giấy viết: “Nội dung có được không Nguyên?”
Nguyên nhận mảnh giấy, hí hoáy viết câu trả lời: “Hay lắm anh ạ!”
Nhưng nghĩ như thế hơi cộc lốc, bèn viết thêm: “Anh cũng phải tập huấn
sao?”
Câu trả lời cô nhận được là: “Anh tới để âm thầm khảo sát giáo viên. Nếu chất lượng tồi thì phải đổi người khác”.
Từ “âm thầm” khiến cho Nguyên phì cười. Âm thầm khảo sát hay là lén
lút chuyền thư trong giờ đào tạo đây? Trò này chẳng phải chỉ có học sinh phổ thông mới làm trong giờ học thôi sao! Nụ cười của Nguyên không qua
mắt khỏi chuyên viên đang giảng bài ở trên bục. Người này liếc mắt, định kêu cô nàng lên hỏi khó một câu cho chừa cái tội không chú ý nghe
giảng, thì liếc thêm một chút nữa, phát hiện ra người ngồi bên cạnh, mà
người này cũng đang cười, chợt hiểu ra vấn đề gì đó, đành nín nhịn nhìn
đi chỗ khác, tiếp tục giảng bài.
Thế Phong ngồi được một lát thì có thư ký tới, nhắn anh ra ngoài. Qua giờ ăn trưa cũng không thấy anh quay lại. Nhưng đến tầm bốn giờ, lúc mà tất cả học viên đang vật vờ vì ngồi lâu và buồn ngủ, thì anh lại xuất
hiện. Do không có chỗ trống nào bên cạnh Nguyên, nên anh ngồi ở một hàng ghế sau lưng cô. Dáng Nguyên khuất sau những nhân viên khác, chỉ nhìn
thấy tóc và một phần khuôn mặt nhìn nghiêng. Cô dường như hơi lơ đãng,
cúi người xuống, lấy tay che miệng ngáp liên tục. Cô gái của anh có lẽ
cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Thế Phong lấy điện thoại di động từ trong túi,
nhắn một cái tin, gửi đến số của Thảo Nguyên. Anh hiếm khi nào nhắn tin
bằng điện thoại di động, nên đánh vật một hồi, không thể nào thêm được
một cái mặt cười như người ta hay làm, thành ra cái tin trụi lủi: “Có
muốn nghỉ giải lao một chút không?”
Tin nhắn được gửi đi. Không thấy đầu bên kia có động tĩnh gì cả. Thế
Phong sốt ruột, gửi thêm một cái tin nữa với nội dung tương tự. Nhưng
kết quả, vẫn thấy cô gái ngồi lờ đờ ở phía trên, không buồn phản ứng
lại. Hình như cô ấy tắt máy điện thoại! Bản tính không chịu khuất phục
hoàn cảnh trỗi dậy, Thế Phong lại sử dụng chiêu thức truyền tin thô sơ
nhất: chuyền giấy. Anh hài lòng nhìn mảnh giấy gấp tư được chuyền qua
tay nhiều người, và cuối cùng cũng đến được tay Đặng Thảo Nguyên. Cô hơi bất ngờ, khuôn mặt lộ nét nghi hoặc, quay người ra sau tìm kiếm. Ánh
mắt của hai người chạm nhau. Anh gật đầu báo hiệu cho cô, sau đó rời
khỏi phòng đào tạo. Thảo Nguyên mở giấy ra đọc, lưỡng lự một hồi, rồi
cũng nhẹ nhàng cúi thấp người, men theo lối đi, chuồn êm ra khỏi phòng.