Cinderella Thời Hiện Đại

Chương 59


Bạn đang đọc Cinderella Thời Hiện Đại – Chương 59

Nó nghiêng đầu nhìn Bảo Lam nói một cách mỉa mai:

“hay để tôi gọi Ken quay lại đây rước cô ra ngoài?????”
“Im miệng!!!!!”

Bảo Lam tức tối chỉ thẳng vào mặt nó quát: “cô được lắm!!!!! tôi sẽ ra ngoài!!!!! cô thôi ngay cái giọng đó đi!!!!!”

Nói rồi Bảo Lam quay phắt người đi ra ngoài đóng rầm cửa lại một cách đầy phẫn nộ……Ngọc và Tuấn nhìn nhau không hiểu, rồi cả hai đều quay nhìn nó trong khi khuôn mặt nó đang thể hiện một nét biểu cảm mà không ai có thể lý giải được……khuôn mặt nó có cái gì đó vui mừng, có cái gì đó nuối tiếc mà cũng có cả sự hài lòng……như vậy nghĩa là sao chứ??????

“Hương!!!!! Em sao lại để cô ta nói chuyện với thái độ như vậy?????” Ngọc không thể hiểu nổi đành lên tiếng hỏi……chẳng biết từ bao giờ mà cô không thể nắm bắt được cả tâm lý của nó và hắn……
“không sao!!!!! Như vậy là tốt!!!!!” nó khẽ cười trả lời và ngồi phịch xuống ghế, trên mặt bàn đã có sẵn một tập hồ sơ: “hai người ngồi xuống và xem thứ này đi!!!!!!”
“cả tôi nữa sao?????” Tuấn khó hiểu hỏi lại……
“cậu phải tham gia vào việc này chứ!!!!!” nó chỉ xuống ghế và nói tiếp: “chị cũng ngồi đi!!!!!”
“em không đi gặp mẹ sao?????”

Nó im lặng một lúc rồi mỉm cười lắc đầu chống cằm nhún vai nói: “nếu là mẹ thì sẽ chờ thôi!!!!!”
“được rồi!!!!! những thứ này là gì?????”

Ngọc không nói gì thêm mà vào thẳng vấn đề luôn……Tuấn cũng đã ngồi xuống và cầm tập tài liệu lên đọc……

“vài thông tin dành cho hai người!!!!!” nó nhún vai nói: “là về anh ta, Ngô Dương Minh!!!!!”
“từ khi nào mà cô biết Minh là đã trở thành người đứng đầu của Tam Kiềng??????”
“khi nào à?????” nó ngừng một lúc suy nghĩ rồi trả lời mà giọng nói mơ hồ khó nắm bắt: “chắc từ khi tôi về Việt Nam!!!!!”

Câu nói của nó chợt khiến cho không gian xung quanh lắng lại……là vì lời nói của nó hay vì một cái gì khác đang thay đổi trong cả ba con người……

“chị sẽ tham gia chứ?????” nó liếc mắt nhìn Ngọc hỏi: “vũ hội đêm không chỉ dành cho những người như chúng em!!!! Nếu có vé thì sẽ đi được thôi!!!!!”
“em muốn chị đi với một chức danh độc lập?????”
“đúng vậy!!!!!!”
“tại sao????”
“chẳng có lý do nào cả!!!!!!” nó lắc đầu trả lời: “chỉ là không muốn D và Z có bất cứ một liên quan nào mà thôi!!!!!”
“được!!!!! nhưng……” Ngọc giơ lên hai cái vé và hỏi nó: “sao lại có tới hai chiếc vé??????”

“………” nó chợt cười nhìn thẳng vào mắt Ngọc: “chị không nghĩ còn có người muốn gặp anh ta sao?????”
“ý cô là hai bác Ngô?????” Tuấn nhíu mày lên tiếng nói……

cậu vẫn chưa thể xác định được tại sao nó lại làm như vậy……ở trong Hell và sát cánh với nó rất lâu, Tuấn có thể nắm bắt được phần nào suy nghĩ của nó, nhưng chỉ “phần nào” mà thôi……từ khi biết thân phận thật của nó, Tuấn đã không khỏi suy nghĩ về những hành động của nó……không biết bao nhiêu lần nó đã dẫn Hell đi rất xa Hà Nội trong đêm tối, điều này thực sự khiến cậu băn khoăn bởi khi đó, nó chưa từng đề cập tới việc tranh chấp địa bàn ở khu vực khác……dường như nó đang tìm kiếm cái gì đó, cái mà không ai có thể biết được……

“còn ai khác nữa sao?????” nó giả ngây hỏi lại……
“Dương Mỹ Nguyệt Hương!!!!!” Ngọc gằn giọng của mình lên: “em định giở trò gì vậy????? Gia đình không phải là một trò đùa đâu!!!!!! Và chị cũng đã nói rồi, có chuyện gì cứ tới tìm chị, đừng lôi mẹ chị vào!!!!!!”
“em từng đồng ý với điều đó sao?????” nó mơ hồ hỏi mà đôi mắt hướng ra ngoài khoảng không: “chị nghĩ Dương Mỹ Nguyệt Hương này chịu bỏ qua cho người phụ nữ đó chỉ vì một lời nói của chị ư?????”

……RẦM……

“ruốt cuộc em định làm gì chứ?????” Ngọc đập mạnh bàn đứng phắt dậy quát lên……cô sao ngờ được nó lại nói những lời như thế chứ……
“đi hay không tùy vào lựa chọn của chị!!!!!! Em sẽ không ép bất cứ ai cả!!!!!!”
“Hương!!!!!” Tuấn ngồi ngoài tuy không hiểu lắm nội dung nó và Ngọc đang đối thoại nhưng có một điều cậu vẫn đang rất bận tâm: “tôi không biết cô định làm gì nhưng tại sao tôi cũng có vé????? Không phải tôi sẽ đi với cô sao?????”
“tấm vé đó không dành cho cậu mà là cho người khác!!!!! Người thân thiết nhất với cậu!!!!!”
“là sao??????” Tuấn đã ngờ ngợ ra được nó muốn gì nhưng cậu hy vọng là không phải điều đó……
“tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ!!!!!” nó nhún vai rồi đứng dậy nói tiếp: “tôi cho cậu toàn quyền quyết định số phận tấm vé đó!!!! Đưa cũng được mà xé bỏ cũng được!!!!!!”
“cô……”
“đừng nói nhiều!!!!” nó giơ tay chặn họng và nói: “tôi phải đi gặp khách, cậu hãy tự xử lý đi!!!!! Tiện chuyển lời tới mọi người rằng tôi sẽ không quay lại nữa đâu!!!!!”

Nói rồi nó cúi chào Ngọc rồi bước thẳng ra ngoài, cánh cửa phòng mở toang và đã có sẵn năm vệ sĩ đứng trước cửa chờ đợi nó ra ngoài……bốn người đi theo nó còn một người ở lại bảo vệ căn phòng của nó……Ngọc và Tuấn đứng thần người trong phòng mỗi người một suy nghĩ khác nhau, nhưng khuôn mặt họ thì có cùng một sự biểu cảm……đó là tức giận và mâu thuẫn……

………………………

“mời tiểu thư!!!!!!”

Một người vệ sĩ mở cánh cửa màu đen gỗ mun ra và cung kính mời nó vào, nó gật đầu bước vào không quên dặn cả bốn người đứng bên ngoài……bởi đôi mắt nó đã nhìn thấy người phụ nữ ấy, tuy không nhìn rõ mặt nhưng nó đã đoán ra được người đó là ai qua hình dáng cơ thể……

……Cạch……

Cánh cửa khép lại……người phụ nữ giật mình quay về phía nó, có lẽ bà ta đang suy nghĩ điều gì đó nên không biết nó đã tới……


“hân hạnh đón tiếp phu nhân chủ tịch Ngô, Trần Lâm Phi Yến!!!!!”

Nó thản nhiên nói trong khi đang bước từng bước về phía bà ta, Trần Lâm Phi Yến, người phụ nữ nó vốn không muốn gặp nhưng giờ đây bắt buộc phải gặp……thật không hiểu tại sao bà ta lại can đảm đến mức tự tìm tới nơi này……

“cuối cùng cô cũng chịu xuất hiện!!!!!” bà Yến khuôn mặt tức giận những vẫn cố kìm nén mà nói một cách bình tĩnh nhất……

Nó cười khểnh ngồi phịch xuống chiếc ghế màu đen của mình, nó chỉ nhún vai nói một cách rất thản nhiên:

“người nên nói câu đó là tôi chứ!!!!!! Chẳng phải bà luôn tránh né tôi suốt thời gian qua hay sao????? Tính ra thì nếu không có ngày hôm ấy thì tôi chắc sẽ chẳng bao giờ biết bà là ai!!!!!”
“ruốt cuộc cô đã làm gì con trai tôi?????” mất bình tĩnh, bà Yến quát lên……
“con trai bà thì liên quan gì tới tôi??????” nó gác chân lên bàn, giơ bàn tay ra trước ánh sáng mà nói với giọng ngạo mạn: “với lại tôi thì có thể làm gì anh ta cơ chứ????? Anh ta là con trai bà cơ mà!!!!!”
“vậy ra từ trước tới giờ cô vẫn luôn lấy thằng bé ra làm trò đùa sao???? Cô coi thường tình cảm của nó như vậy ư?????”
“………………”

Nó im lặng, thật ra thì nó đang ngạc nhiên……những gì bà Yến đang nói là điều mà nó không dự tính đến, thì ra bà ta đã biết được hắn yêu nó……chỉ có điều là tại sao bà ta lại nói như thể đang bị tổn thương????? Chẳng phải điều bà ta muốn là nó rời xa khỏi hắn sao??????

“hôm nay bà tới đây chỉ để nói những lời này?????”
“không!!!! Ta tới đây để yêu cầu cô trả con trai lại cho ta!!!!! Nó đã phải trải qua quá nhiều sự tổn thương rồi!!!!!”
“ha ha ha!!!!!” nó cười lớn rồi đứng phắt dậy nói bằng giọng chế giễu: “bà nghĩ anh ta đang ở đây ư????? Hình như chính bà đang đánh giá thấp con trai mình thì phải!!!!! một người như anh ta liệu có chịu đứng dưới trướng của tôi????? Mà tôi nghĩ bà là người biết rõ nhất anh ta đang làm gì chứ!!!!!!”
“cô……”
“tôi chỉ có thể tạo cơ hội cho bà gặp anh ta nhưng hoàn toàn không có khả năng trả anh ta lại cho bà!!!!!” nó nói và quay lưng đi……
“cái gì???? Gặp nó ư???? Bằng cách nào?????”
“hãy hỏi con gái bà ấy!!!!!” nó mỉm cười nói một câu rất đơn giản……
“hỏi……hỏi Ngọc ư?????”

Nó ẩn vào một nút trên điện thoại: “tiễn khách cho tôi!!!!!”

Bà Yến giật mình bơi câu nói của nó, đang định nói gì đó thì cánh cửa lớn bật mở và bốn người đàn ông mặc áo đen bước vào và tiến lại phía bà ta……bà Yến biết giờ nói gì cũng chỉ là vô dụng, với lại câu nói của nó khiến bà ta băn khoăn……có nghĩa là con gái bà biết cách gặp hắn mà không nói cho hai ông bà……

“mời bà thư phu nhân!!!!!”


Bà Yến không còn cách nào khác ngoài việc bất lực nhìn nó rồi bước ra ngoài……có lẽ đây là lần cuối cùng bà Yến nhìn thấy nó chăng????? Vì điều cuối cùng bà nhìn thấy chính là đôi mắt đầy thương cảm của nó……liệu có ai nhận ra rằng bản thân nó đang rất đau khổ không??????

Ngồi một mình trong phòng, nó gục đầu xuống bàn, đôi bàn tay nắm chặt gần như bật máu……đôi môi mấp máy:

“cuối cùng vẫn phải như vậy ư???? Mình thực sự ghét điều này!!!!”

Bên ngoài kia, một người phụ nữ cũng đang mang một tâm trạng nặng nề, trong thâm tâm bà đang hối hận, bà ân hận vì những gì mình đã làm và vô tình gây nên nỗi đau cho những đứa con của bà……có lẽ bà đang tự hỏi, tại sao những chuyện của thế hệ trước lại phải để các thế hệ sau gánh chịu??????

……………………

“chị Hương!!!!!!!”

Nhỏ Chi được nó gọi đến, tự nhiên nhỏ bị tách khỏi Kry và Sag nên cảm thấy vô cùng lo sợ……

“đến rồi à????” nó quay đầu nhìn Chi nói: “có muốn đi gặp mẹ không?????”
“dạ?????” Chi giật mình nhìn nó với đôi mắt kinh ngạc……
“từ bây giờ chị sẽ để em sống với dì dưới sự giám sát của những thành viên của Hell!!!!!” nó đan hai tay vào nhau nói mơ hồ: “Kry và Sag sẽ bay chuyến sớm nhất tới Anh vào tối nay, em hãy đi cùng chị tới đó, trên máy bay riêng!!!!!!! Dì Thuyên đang làm công tác ở Anh!!!!!”
“chị Hương……em……em……” Chi bất ngờ trước những gì nó đang nói……

Nhưng trong thời gian qua khi bị bắt và bị tra tấn một cách tàn nhẫn, Chi đã nhận ra được Kry và Sag đã trung thành với nó đến mức nào……không phải……nếu dùng từ “trung thành” thì dường như là sai với mối quan hệ giữa nó và những thành viên của Hell…Chi có cảm giác như họ là một gia đình vậy……nhỏ cảm thấy thật hổ thẹn…vì một người mà nhỏ đã phản bội hai người là mẹ và người chị gái……Chi thực sự không muốn bị coi thường, nhỏ không muốn phải đối diện với những con người chân thành kia trong khi bản thân nhỏ thật tệ hại……

“sao vậy??????”
“chị Hương!!!!!” Chi ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của nó mạnh dạn nói: “em muốn trở lại Úc!!!!! Em muốn tiếp tục theo học ở đó!!!!!”
“……………”

Nó im lặng, phản ứng của Chi nằm ngoài dự đoán của nó, bởi nó chưa từng nghĩ rằng tâm lý của Chi lại có thể thay đổi nhanh chóng chỉ trong chưa đầy 3 tháng như vậy……nhưng có lẽ nó sẽ có một hướng đi khác dành cho Chi…

“chị đồng ý!!!!! Nhưng em có muốn gặp dì không????? Và cả chị gái em nữa!!!!!! có muốn gặp không?????”
“…………”

Chi im lặng không trả lời, quả thực nhỏ muốn gặp mẹ, quả thực nhỏ muốn gặp chị gái để nói lời xin lỗi……nhưng……

“hãy chuẩn bị đi khi nào khởi hành chị sẽ báo!!!!!”
“chị…..em……em……”
“không cần phải nói nhiều!!!! hãy thực hiện đi!!!!!”
“v……vâng!!!!! Em……em cảm ơn chị!!!!!!”

“được rồi!!!! hãy ra ngoài đi!!!!”

Chi cúi đầu chào nó rồi bước ra ngoài, ở bên ngoài nhỏ chạm ngay mặt Ken đang đứng yên lặng chờ đợi…nhỏ cúi đầu chào anh ta rồi bước đi…nhưng ánh mắt Ken lại mang vẻ gì đó khó chịu khi trông thấy Chi…có phải là Ken đã biết Chi từng gây khó dễ cho nó ngày trước?????

………………………

Nó ngồi lặng thinh trong căn phòng rộng cùng với Ken đứng bất động nhìn nó……đôi mắt nó nhắm nghiền không nhúc nhích, cứ như nó đang ngủ……

“chuẩn bị máy bay riêng!!!!! Tôi phải sang Anh vào tối nay!!!!”
“vậy còn hai chiếc vé may bay?????”
“hãy đưa cho Kry và Sag, nói với họ rằng ở sân bay sẽ có người đón!!!!!”
“tiểu thư???? Sao lại là tôi đưa cho họ?????”

Nó mở hờ đôi mắt đầy sự trầm uất, con ngươi lạnh lẽo hờ hững nhìn Ken, nó nói:

“tôi không muốn gặp họ!!!!!”
“……………”

Ken im lặng, dường như anh có điều gì đó muốn nói với nó nhưng lại không thể mở lời……là điều gì?????

“có gì muốn nói thì nói đi!!!! Bởi sau này anh sẽ không có cơ hội để nói những điều đó nữa đâu!!!!!!”
“tôi……” Ken ngập ngừng…anh nhìn khuôn mặt vô cảm của nó…đôi mày nhíu lại toát lên sự thương cảm……anh nói: “tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu em!!!!!!”
“tôi không cấm anh yêu tôi!!!!!” nó vẫn thái độ dửng dưng ấy mà nói: “nhưng thứ tình cảm dư thừa đó sẽ khiến anh không thể hoàn thành nhiệm vụ!!!!!! và tôi sẽ buộc phải tìm người khác đi theo tôi!!!!!”
“………………”
“hãy nói tại sao anh lại yêu tôi?????” nó nhìn Ken hỏi, đôi mắt nó có một sự gì đó trống trải: “đừng ngộ nhận giữa lòng thương hại và tình yêu!!!!!”
“tôi không thể đưa ra được lý do!!!!!” Ken lắc đầu, đầu anh cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm và bí ẩn hơn cả vực sâu của thể giới: “khi biết thì tôi đã yêu em rồi!!!!!”
“vậy ư????” nó cười khểnh nói: “nhưng anh cũng biết rất rõ mà, phải không????? Người chiếm vị trí quan trọng trong trái tim tôi là ai anh là người biết rõ nhất!!!!!!”
“tôi biết!!!!!! bởi vậy nên tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của em giao ột cách suất sắc!!!!! em không nhất thiết phải lo lắng!!!!!” Ken lạnh giọng……
“tốt!!!!!!”
“còn Bảo Lam……”
“cô ta sẽ thất bại thôi!!!!!! Anh nên chuẩn bị trước cho tình huống đó!!!!”
“tại sao em lại làm vậy??????”
“bố cô ta đã muốn tôi tìm thì tôi sẽ không khách sáo!!!!!!” nó lạnh lùng cười một cách đầy đáng sợ, đôi mắt toát lên hàn khí lạnh lẽo rợn người: “đến lúc đó đừng trách sao tôi tàn nhẫn!!!!!”

Theo nó một thời gian ngắn nhưng Ken đã thích ứng được với thái độ thất thường của nó……nhiều lúc nó yếu đuối nhưng lại có lúc đáng sợ vô cùng, Ken đã chứng kiến rất nhiều rất nhiều lần nó giống như một con người không chút nhân tính, lúc đó, khi tắm mình trong biển máu, Ken cảm tưởng như nó không còn là con người nữa mà là một ác quỷ thực sự……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.