Đọc truyện Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ – Chương 32: Thẩm phu nhân Tống Nghênh Hi
Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy
Người dịch: Khiết Lâm
Ánh nắng giữa trưa từ song cửa sổ soi rọi vào gian phòng mờ mịt đỏ tươi, Thẩm Hành lười biếng nằm giữa ôn hương nhuyễn ngọc, yêu thích không buông tay mà khẽ vỗ về da thịt như ngọc của người trong lòng, thưởng thức gò má đỏ hây hây sau khi trải qua tình dục, làn môi bị hôn đến sưng đỏ, và cả những ấn ký ái muội rải rác trên cơ thể ngọc ngà, trong lòng trào dâng sự vui sướng và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Ngón tay mơn trớn cánh tay trắng như ngó sen, Thẩm Hành bỗng nhiên ngừng lại, giữa lốm đốm những ấn ký màu đỏ hồng, có vài chỗ hiện ra dấu vết xanh đen vô cùng nổi bật, nhìn gần còn thấy trên mặt có cả vết xì gà[1].
[1]雪茄: nghĩa chính xác là xì gà (cigar) luôn, dù mình cảm thấy ngữ cảnh chưa phù hợp lắm, hoặc do thời đó người phương Tây cũng du nhập rồi nên có xì gà là chuyện bình thường? =))))))
Mặc dù Thẩm Hành biết tối hôm qua mình đòi hỏi rất nhiều, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí không làm Tống Nghênh Hi bị thương, những vết thương này rõ ràng cũng không phải do sức người gây nên, ngược lại giống như bị cái gì châm chích, những nơi khác trên người cũng có không ít vết tích, dường như đã qua rất nhiều ngày rồi… Đêm xuân hôm qua làm hắn không suy nghĩ nhiều, bây giờ cẩn thận cân nhắc, cảm thấy có rất nhiều chuyện tồn tại nghi vấn.
“Nghênh Hi Diệu Vân…” Thẩm Hành lẩm bẩm hai cái tên này, mắt phượng nhíu lại, trong lúc thần sắc u ám không thể phân biệt, xoay người nhẹ nhàng vén chăn xuống giường, lấy một ít thuốc mỡ tan bầm tiêu sưng đến, bôi lên những nơi có vết thương trên ngọc thể, lại dém kỹ góc chăn, kéo kín rèm đỏ không để ánh nắng chói mắt lọt vào, rồi mới ăn mặc chỉnh tề ra cửa.
Tống Nghênh Hi ngủ thẳng một giấc đến sau giờ ngọ mới tỉnh dậy, vừa mới mở mắt nhìn thấy màn giường đỏ tươi, không nhịn được sửng sốt hồi thần. Đạp chân duỗi duỗi cơ thể mỏi nhừ bủn rủn, từng hình ảnh nồng nhiệt đêm qua xông thẳng lên đầu, gò má nóng bừng như phát sốt.
“Phu nhân đã dậy rồi ạ?” Một giọng nói ôn hòa vang lên bên ngoài màn giường, trộn lẫn chút âm thanh hoạt bát của thiếu nữ.
Tống Nghênh Hi ôm chăn ngồi dậy, vén rèm giường ra, trông thấy trước giường có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, đang tươi cười dịu dàng nhìn mình, chắc hẳn là Tô ma ma mà Thẩm Hành đã nhắc đến. Đứng bên cạnh là một nha đầu y phục xanh lục thanh tú, lúm đồng tiền ngọt ngào trên gương mặt, xem chừng rất là hoạt bát sáng sủa.
Tô ma ma cầm lấy một chiếc áo ngoài khoác lên vai nàng, duỗi tay vuốt dọc theo mái tóc dài của nàng, cười nói: “Lão nô họ Tô, nếu phu nhân không chê thì cứ gọi ta một tiếng Tô ma ma là được. Nha đầu này là Thanh Uyển, về sau sinh hoạt thường ngày của phu nhân sẽ do nàng hầu hạ.”
Thanh Uyển cúi người ngồi xổm, kêu một tiếng “phu nhân” thật giòn giã, ăn nói đến nơi đến chốn: “Nước nóng đã thêm xong rồi, phu nhân có muốn đi tắm gội trước hay không? Hơn nửa ngày chưa ăn uống gì, nhất định phu nhân đã đói bụng rồi, nô tỳ đã gọi nhà bếp chuẩn bị, đợi một lúc nữa là được.”
Từ khi Tống Nghênh Hi hiểu chuyện đến nay, tất cả những chuyện lớn nhỏ đều tự mình làm, có đôi lúc còn phải hầu hạ Tống Diệu Vân, lần đầu tiên được người khác đối đãi cung kính như thế, không khỏi thận trọng mà nói xin lỗi: “Làm phiền mọi người rồi…”
Thanh Uyển cười hì hì đáp: “Phu nhân nói gì vậy chứ, hầu hạ phu nhân là bổn phận của nô tỳ mà!” Hơn nữa phu nhân lại xinh đẹp đến như vậy, nói chuyện thì ôn nhu dịu dàng, khiến người ta yêu thích từ tận đáy lòng, không nghĩ đến bà mai Trương kia cũng có lúc đáng tin như vậy!
Tống Nghênh Hi quấn kỹ y phục đứng dậy, hai chân nhức mỏi suýt chút nữa thì đứng không vững, Tô ma ma đỡ lấy nàng, trông thấy cần cổ nàng đan xen dấu vết, vừa thương xót lại vui mừng, “Chao ôi, đều thành bộ dáng này rồi, phu nhân cũng đừng thuận theo lão gia[2], tuổi phu nhân còn nhỏ, đừng để tổn hại thân thể mới đúng.”
[2]主爷: 主 ở đây có nghĩa là chủ gia đình, người đứng đầu, thêm chữ 爷 (gia) nữa nên thôi mình để là lão gia luôn, với lại không còn bố mẹ chồng nữa, mặc dù anh vẫn còn phơi phới =))))))
Tô ma ma là người từng trải, khi nói chuyện tất nhiên sẽ không kiêng kị, Tống Nghênh Hi ngượng ngùng không chịu được, nghĩ đến những lời nam nhân đã nói đêm qua, sợ hắn thật sự sẽ bị đi quỳ từ đường, đành ấp úng mở miệng: “Không có… Phu quân, phu quân đối với ta rất tốt.”
Tô ma ma thấy nàng bảo vệ phu quân của mình như vậy, cảm thấy vui mừng thanh thản từ tận đáy lòng, cười cười không nói gì nữa.
Hai người hầu hạ Tống Nghênh Hi tắm rửa xong, bữa trưa cũng vừa chuẩn bị nốt, rất nhiều món ăn bày la liệt cả một bàn, phân lượng lại vô cùng vừa vặn.
Tống Nghênh Hi nhìn chén bát lớn nhỏ phong phú trước mắt, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Thanh Uyển múc một bát gà ác hầm khoai từ cho nàng, “Phu nhân hãy uống ngụm canh làm ấm dạ dày trước đi ạ.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nước canh vào miệng thơm nồng, không hề dầu mỡ chút nào, Tống Nghênh Hi thỏa mãn liếm liếm cánh môi, chấp đũa gắp món ăn gần mình nhất.
Tô ma ma trông thấy thói quen gắp thức ăn của nàng, thỉnh thoảng lại đổi những món bên ngoài đến trước mặt nàng, dịu dàng giới thiệu.
Bên phía Thẩm Hành sai người đi điều tra nghi vấn trong lòng, rồi ở lại thư phòng xử lý vài việc vụn vặt, bèn đứng dậy quay về chính viện, muốn bồi Tống Nghênh Hi dùng bữa, vừa tiến vào nội viện đã trống thấy hộ vệ mình phái ra trở về.
Đối với hiệu suất làm việc như thế này, có thể nói là Thẩm Hành vô cùng hài lòng với người trong phủ của mình.
“Tra được rồi?” Thẩm Hành xoay xoay chiếc nhẫn bạch ngọc[3] trên tay, con ngươi lấp lóe, thấp giọng hỏi.
[3]扳指: chiếc nhẫn dày dày to đùng thường đeo trên ngón cái í
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Hồi bẩm lão gia, Tống gia đích thật có hai vị tiểu thư, Tống Diệu Vân được phu nhân nguyên phối Bạch thị đến tận bây giờ sinh ra, còn Tống Nghênh Hi là con của một thiếp thất, ngay từ tám năm trước đã bệnh nặng qua đời. Mấy hôm trước Tống Diệu Vân kết giao với một thư sinh họ Nguyên, ngày đại hôn đó bỏ trốn cùng hắn, bèn đánh ngất Tống Nghênh Hi để gả thay, chuyện này nha đầu gọi là Hoàn Nhi kia đã nhận tội rồi. Còn có thiếu gia Tống gia Tống Kha, cùng bà mai Trương, đều là những người biết chuyện, chẳng qua phu phụ Tống gia đối với chuyện lần này hoàn toàn không biết gì cả.” Hộ vệ nói rõ tình huống điều tra được, thấy Thẩm Hành trầm mặc không nói, lưỡng lự liếc nhìn tân phòng vẫn còn dán chữ hỷ, “Lão gia, có cần phái người…”
Thẩm Hành giương mắt nhìn sang, dõi mắt vào sau song cửa sổ chạm khắc, Tống Nghênh Hi đang phồng má nhai thức ăn, y hệt như một con sóc nhỏ, trên gương mặt hiện ra sự thỏa mãn không vui vẻ nào sánh bằng. Lông mi dài che phủ đôi mắt, hơi hơi cong lên, tựa như trăng lưỡi liềm giữa bầu trời đêm, chỉ có Thẩm Hành mới thấy được vẻ đẹp sóng nước lóng lánh bên trong đó.
Thẩm Hành cúi đầu cười, con ngươi tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giọng điệu có chút trầm thấp, “Nàng ta đã không cần, Thẩm Hành ta đây cũng chẳng bõ công mà bám víu dán chặt, ắt sẽ có người đối xử chân thành với ta.”
“Vậy còn Tống gia bên kia?”
Thẩm Hành không thèm để ý khoát khoát tay, “Tống gia không đáng nhắc đến, Thẩm phủ chỉ có duy nhất một Thẩm phu nhân, chính là Tống Nghênh Hi.”
“Nhưng mà, mọi người trong thành Cẩm Dương đều biết, người lão gia cưới là Tống Diệu Vân.”
“Ta nói là Tống Nghênh Hi, thì sẽ không có người cảm thấy không phải.” Thẩm Hành khẽ cong môi, không cách nào che giấu sự cao ngạo trời sinh đã có, “Nếu những kẻ đó thông minh, tạm thời không cần động, còn nếu như xảy ra chuyện gì, xử lý đi cũng tốt.”
“Vâng.”
“Lui xuống đi.”
Thẩm Hành tâm tình rất tốt mở rộng bước chân đi vào trong phòng, chỉ vừa giẫm vào một cái chân, Tống Nghênh Hi đã hoang mang ngẩng đầu, một ngụm cơm cứ thế nghẹn trong cổ họng, ho đến cả mặt đỏ bừng.
Thẩm Hành vội vàng đi tới, vô cùng tiện tay mà ôm lấy người ta ngồi vào trong lòng mình, vỗ nhẹ sau lưng nàng, nhận lấy nước Thanh Uyển rót, ôn nhu trách mắng: “Cuống cái gì, ta sẽ ăn nàng sao hả!”
Tống Nghênh Hi nuốt nước bọt, xoắn xuýt những đầu ngón tay, sợ hãi cúi đầu, “Thiếp không phải… không có…”
Thẩm Hành không thích bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng của nàng, nàng có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, hẳn là nên thường xuyên cười mới phải. Vuốt nắn gương mặt trơn mềm, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, “Lại quên mất những lời ta nói đêm qua rồi hửm? Ta là phu quân của nàng, sao lại cứ dùng đỉnh đầu hướng về ta vậy, ta lớn lên xấu lắm sao?”
Tống Nghênh Hi liếc nhìn hắn một cái cực nhanh, mím môi nhỏ lắc lắc đầu.
“Thế sao lại không nhìn ta, ngoan, gọi một tiếng phu quân xem nào!”
Tống Nghênh Hi xấu hổ uốn người, mới phát hiện Tô ma ma và Thanh Uyển chẳng biết từ khi nào đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mới nhỏ giọng cất lời: “Phu, phu quân.”
Thẩm Hành ôm chặt nàng, “Gọi thêm tiếng nữa!”
“Phu quân.”
“Gọi nữa đi.”
“Phu quân.”
Thẩm Hành luôn miệng bảo nàng gọi mãi không ngừng, rốt cuộc Tống Nghênh Hi cũng thấy phiền, đẩy đẩy cái cằm hơi có chút gốc râu của hắn, lẩm bẩm: “Không gọi nữa!”
Thẩm Hành khẽ cười một tiếng, không trêu nàng nữa, chấp đôi đũa trên bàn, hỏi: “Muốn ăn món nào?”
Tống Nghênh Hi vùi trong lòng hắn, duỗi ngón trỏ mảnh khảnh chỉ chỉ món ăn trên bàn.
Thẩm Hành gắp một đũa măng non đút đến miệng nàng, nhìn nàng nhai xột xoạt thích thú, cười hỏi: “Ngon không?”
Tống Nghênh Hi nhấm nháp dư vị rồi chậm rãi gật đầu.
“Ta nếm thử một chút.” Thẩm Hành vừa dứt lời đã nâng cằm nhỏ của nàng, cúi đầu hôn xuống cánh môi đỏ mọng, lưỡi dài duỗi vào trong lật đảo vài cái, không tìm thấy gì cả, quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương vô tội chiếm lấy tiện nghi, sau đó bày tỏ tán thành, “Đúng là mỹ vị.”
Tống Nghênh Hi đỏ bừng từ mặt tới cổ, “Chàng… Sao chàng lại như vậy…” Âm cuối còn mang theo một chút ủy khuất.
Thẩm Hành cười ha hả chống lên vai nàng, lắc chân thúc giục, “Còn muốn ăn cái nào nữa?”
“Không cần đâu! Thiếp tự mình gắp!”
Thẩm Hành mặc nàng lấy đôi đũa về, nhìn nàng do dự cả nửa ngày mới gắp một viên hạt sen lên, nhanh miệng một ngụm ngậm đi mất. Tống Nghênh Hi bẹp bẹp miệng, càng tủi thân hơn.
Thẩm Hành cười hớn hở dán qua, đem hạt sen trong miệng mình đẩy vào miệng thơm, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm mút sạch sẽ mật đường trên đó, mới hỏi: “Có thơm không hửm?”
Tống Nghênh Hi bị hắn hôn đến mờ mịt, ăn một bữa cơm, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, giống như đóa hoa hồng đang nở rộ. Thẩm Hành cũng thỏa mãn không thôi, cảm thấy bữa cơm này ăn đến quả là ngon miệng mà!
Hết chương 5.