Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ

Chương 30: Đối đãi chân thành (hơi H)


Đọc truyện Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ – Chương 30: Đối đãi chân thành (hơi H)

Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

Từng món từng món hỷ phục đỏ sẫm lụa đào bị ném ra ngoài màn giường, bên trong ngọc thể vắt ngang hiện rõ, tóc đen phủ đầy chăn gấm, quả nhiên là hoạt sắc sinh hương.

Trong đầu Tống Nghênh Hi một mảnh trống rỗng, da thịt non mềm dưới ngón tay đùa bỡn của nam nhân, kích thích gây nên từng trận run rẩy. Hai chiếc đùi ngọc thon dài ngượng ngùng khép chặt lại, một vùng cỏ thơm ẩn giấu dưới màu da trắng nõn. Mái tóc rối tung trước ngực khó khăn lắm mới che được hai luồng vú trắng mịn, hình dáng nở nang tròn mượt, nhờ vào làn tóc đen phụ trợ, càng thêm dụ người đến ngắt hái. Cơ thể nam tính nóng bỏng phủ lên, Tống Nghênh Hi càng run rẩy dữ dội hơn.

Thẩm Hành cười khẽ một tiếng, nắm lấy bàn tay vì khẩn trương quá mức mà sắp móc chặt chăn gấm làm ra một cái lỗ kia, lồng ngực tráng kiện nghiêng về phía trước, hoàn toàn dán sát vào nửa người trên của nàng, hơi thở nóng hổi gần trong gang tấc.

Tống Nghênh Hi hoảng loạn không chịu được, ngay cả mắt cũng không dám mở ra.

Thẩm Hành dùng ngón tay miêu tả ngũ quan xinh xắn của nàng, sau đó hôn lên trán, thành kính đến mức giống như quỳ lễ vậy, chậm rãi trượt xuống dưới. Mút xuống cái cổ trắng ngần, dấu hôn hồng nhạt tựa như cánh hoa nở rộ, phủ kín cơ thể ngọc ngà. Vén ra mái tóc đen che giấu nhụy mai, nhìn chằm chằm bầu ngực trắng muốt đáng yêu, Thẩm Hành một ngụm nuốt vào trong miệng.

“A!” Cơ thể non nớt mẫn cảm chưa từng trải qua loại kích thích mãnh liệt nào như vậy, Tống Nghênh Hi kinh sợ thét lên một tiếng, tay chân luống cuống kháng cự.

Thẩm Hành đem hai cánh tay trắng như ngó sen của nàng đẩy lên đỉnh đầu rồi giữ thật chặt, môi lưỡi chậm rãi liếm mút vần vò bầu vú đẫy đà rung rung.

“A… Đừng, đừng mà…” Tống Nghênh Hi đá đạp chân nhỏ, nước mắt chẳng biết vì xấu hổ hay sợ hãi đọng trên hàng mi cong vút, rung động lòng người.

Nghe thấy tiếng khóc đè nén của nàng, Thẩm Hành ngẩng đầu lên từ trước ngực nàng, hôn hôn khóe mắt ướt sũng, biết nàng chưa trải việc đời, sinh lòng thương tiếc, “Ta và nàng đã thành phu thê, ta chắc chắn sẽ dĩ thành tương đãi, càng sẽ không tổn thương nàng mảy may, Nghênh Hi tin ta, nhé?”


Từng lời nói câu chữ ấm áp tràn vào tai Nghênh Hi, càng khiến nàng xót xa trong lòng hơn. Nếu như đến cuối cùng sự dịu dàng này cũng tan thành bọt nước, không bằng cứ để nàng lún sâu vào thời khắc này đi…

Tống Nghênh Hi nghĩ như thế, nước mắt không thể ngừng được mà tuôn ra dữ dội, nhỏ giọng nức nở, cả người run rẩy không thôi, giống hệt như một đầm nước vậy.

Thẩm Hành thở dài khe khẽ, dứt khoát bế người lên ngồi trong lòng mình, lau nước mắt cho nàng, dỗ dành nói: “Nếu để người khác biết được trong đêm động phòng hoa chúc mà tân nương tử khóc thành như vậy, nhất định sẽ nói phu quân ta đây không xứng chức, đến lúc đó bảo ta hạ đường[1] thì phải làm sao bây giờ?”

[1]下堂: thật sự mình không hiểu ý nghĩa chính xác của từ này lắm, sau khi tìm hiểu thì thấy có lẽ nó mang nghĩa là bỏ vợ, thôi vợ (trong câu 糟糠之妻不可下堂 – không thể bỏ người vợ đã cùng mình trải qua những ngày tháng khó khăn được). Mà ngày xưa thì chỉ có chuyện chồng thôi vợ, chứ làm gì có chuyện chồng bị vợ bỏ bao giờ. Túm cái quần lại là anh nói vậy để chọc chị vui đó =)))))))))))

“Phốc xuy!” Tống Nghênh hốc mắt đỏ bừng cười thành tiếng, “Nào có nam nhân bị bỏ bao giờ…”

“Sao lại không chứ, nếu nàng khóc thêm một lúc nữa, ngày mai Tô ma ma thấy hai con mắt sưng như hai quả hạch đào của nàng, chắc chắn sẽ giáo huấn ta không biết thương hương tiếc ngọc, nói không chừng còn phải đi quỳ từ đường tổ tông nữa đó.” Thẩm Hành trông thấy ánh mắt dò hỏi của nàng, bèn đáp, “Tô ma ma là nhũ mẫu của ta, sau khi phụ thân mẫu thân qua đời vì bệnh, Tô ma ma vẫn một mực chăm sóc ta đủ điều. Bà là người hiền lành, tiến lui đúng mực, về sau có chuyện gì, đều có thể nói với bà.”

Tống Nghênh Hi ngoan ngoãn gật đầu, vùi vào lồng ngực ấm nóng của hắn, nghe hắn dông dài về đủ người đủ chuyện trong phủ, trái tim dần dần cũng an ổn lại, vuốt vuốt ngọn tóc đen của mình, sắp ngủ đến nơi mất rồi.

Thẩm Hành buồn cười nhéo nhéo chóp mũi của nàng, “Cô nương nhỏ không có lương tâm này, ta dỗ nàng cả nửa ngày, nàng lại muốn vứt bỏ ta cô phụ một đêm đẹp đẽ này sao hả?”

Tống Nghênh Hi thẹn thùng ngồi dậy, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Thẩm Hành tiến gần đến bên môi của nàng, “Hôn ta.”


Tống Nghênh Hi do dự một chút, bĩu đôi môi hồng ấn xuống môi hắn một cái, xúc cảm mềm mịn khiến Thẩm Hành ham muốn càng sâu thêm, lập tức bất mãn nói, “Thế này đâu gọi là hôn!”

Lúc Tống Nghênh Hi còn mờ mịt luống cuống, cánh môi đã bị nam nhân há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi trơn trượt chui vào bên trong, quấn quít lưỡi nhỏ đinh hương không kịp lui về mà lục lọi khuấy đảo, âm thanh nước bọt giao hòa từ trong màn đỏ vang lên, chỉ nghe thôi đã tưởng tượng được môi và lưỡi đã thân mật triền miên đến thế nào.

Thẩm Hành càn quét mỗi một ngóc ngách trong vòm miệng thơm, mới tạm thời rút lui, chống đỡ cánh môi của Tống Nghênh Hi, lay lay nàng, “Nào.”

Tống Nghênh Hi mặt đỏ như máu, ngượng ngùng ôm lấy mặt của hắn, duỗi ra một đoạn đầu lưỡi nhỏ, từ khe hở giữa hai mép môi trượt vào bên trong, dựa vào cảm giác lúc trước mà mút lấy đầu lưỡi của nam nhân, vụng về hôn liếm.

Sự trêu đùa ngây ngô này so với dây dưa thành thục càng thêm trí mạng.

Thẩm Hành than nhẹ một tiếng, tăng thêm vài phần chủ động, nhảy múa cùng chiếc lưỡi nhỏ trong miệng mình, quấn quýt lẫn nhau, liếm mút, nước bọt ngọt ngào thấm ướt khóe môi hai người, hơi thở dần dần trở nên dồn dập. Bàn tay to trượt xuống, nắm lấy nơi no đủ đã từng viếng thăm, vuốt ve xoa nắn.

“Ưm…” Không còn sự sợ hãi khi trước, khoái cảm tê dại trước ngực càng trở nên rõ rệt hơn. Tống Nghênh Hi không nhịn được mà vặn vẹo thân người, đem đẫy đà hoàn toàn dâng vào lòng bàn tay nam nhân.

Nam nhân cũng không khách khí mà nắn bóp một cách suồng sã, lòng bàn tay ma sát đầu v* mẫn cảm, khiến sắc đỏ lan rộng ra cả một đôi vú trắng tròn.

Tống Nghênh Hi nỉ non một tiếng, đôi tay chẳng biết đặt đâu học theo động tác của hắn, vuốt ve khắp lồng ngực tráng kiện của hắn, cảm nhận được sự phập phồng ngày càng mãnh liệt hơn, dường như nhận được cổ vũ, đầu ngón tay non mềm bấm vào vân da rắn chắc, khiến nam nhân phải thấp giọng thở gấp.


Thẩm Hành một phát tóm được bàn tay vô thức khiêu khích của nàng, trong con ngươi thâm trầm như đang lập lòe hai đốm lửa, tia lửa trực tiếp tóe ra ngoài. Đem người nào đó đè ngược xuống đệm giường, cơ bắp căng chặt trên người dán sát vào thân thể non mềm, không khỏi sảng khoái đến mức thở dài thành tiếng.

“Thơm quá…” Thẩm Hành vùi đầu vào giữa hai luồng vú trắng nõn mà cọ xát, ôm lấy sống lưng mảnh khảnh nhẹ nhàng trượt xuống, tựa vào bụng nhỏ nõn nà, xoa nhẹ hai cánh mông trắng, sau đó tách ra hai bên bắp đùi thon dài, bỗng nhiên vùi vào vùng cỏ thơm đầy ngượng ngùng kia.

“Ưm! A…” Tống Nghênh muốn kẹp chặt hai đùi theo bản năng, nhưng lại chạm phải đầu của nam nhân, trong lúc nhất thời cứ khép khép mở mở, luống cuống không thôi.

Nơi bí ẩn nhất của thiếu nữ không chút che chắn nào mà lộ rõ trước mắt nam nhân, hai cánh hoa non mịn hơi run rẩy, miệng huyệt thít chặt khẽ co khẽ rút, một luồng mật dịch dính ướt rỉ ra ngoài, xuôi theo nơi lõm vào giữa hai chân chảy xuống nệm gấm màu đỏ tươi, làm ướt sũng cả một mảnh vết tích.

Thẩm Hành dùng đầu ngón tay vén ra những sợi lông thưa mịn bám trên mặt cánh hoa, duỗi lưỡi liếm một cái vào giữa khe hở, lập tức khiến cho thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, d*m thủy ngọt ngào cứ như được mở chốt mà ồ ạt trút xuống, dính đầy tay Thẩm Hành.

Ánh mắt Thẩm Hành sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngón tay dính đầy mật dịch của mình, đưa đến bên môi mút một cái, âm thanh đè nén lửa dục nồng đậm, “Mẫn cảm như thế, phải làm sao mới được đây.”

Tống Nghênh Hi không nhìn thấy động tác của hắn, khoái cả xa lạ dưới hạ thể lại ập đến liên tiếp không dừng, dáng vẻ hai chân dang rộng khiến nàng thẹn thùng không thôi, nhất là một mảnh dinh dính giữa hai đùi, cứ như là không cầm được mà bài tiết vậy.

“Ô…” Tống Nghênh Hi nhấc nhấc chân, yêu kiều ngâm nga.

Thẩm Hành nhờ vào ái dịch trơn ướt cho vào một ngón tay, vách trong mềm mại bất chợt xoắn chặt ngón tay xâm nhập, mị thịt non mềm bao phủ ngón giữa, khiến lòng người rung động đến phát điên. Nhịn xuống xúc động muốn vùi cả ngón tay vào bên trong, Thẩm Hành vươn lưỡi hôn liếm nhụy châu giữa hai mép cánh hoa, vừa đâm rút ngón tay, động tác nhẹ nhàng, khiến dòng mật dịch chưa chảy hết xuôi theo ngón tay rỉ ra ngoài.

“A… Ưm… Đừng…” Tống Nghênh Hi co rút hoa huy*t theo bản năng, muốn gạt đẩy ngón tay có hơi thô ráp.

Thẩm Hành thấp giọng cười một tiếng: “Đừng vội, nhỏ như vậy không chịu được ta đâu.”

Mặc dù chẳng ai nói với Tống Nghênh Hi đạo lý chân thành giữa phu thê với nhau là những chuyện như thế nào, nhưng có một vật thể cứng rắn dán trên đùi mình, vẫn được cho là sáng suốt như nàng đây cũng nhận ra, nghe được lời Thẩm Hành nói, trong lòng đã rõ được phần nào. Vật cứng như vậy một lát nữa sẽ tiến vào nơi đó sao… Nghĩ đến đây, Tống Nghênh Hi không khỏi khẩn trương hẳn lên, huyệt nhỏ non mềm ướt nước co lại cũng càng chặt hơn.


“Ưm… Như vậy không được rồi.” Thẩm Hành buồn bực kêu rên, vỗ nhẹ lên mông của nàng một cái, giống như dạy bảo học trò không nghe lời vậy. Xoay người đứng dậy, cầm lấy một chiếc hộp nhỏ ở bên cạnh, xoay mở nắp đậy rồi chấm một chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lại chậm rãi đẩy vào bên trong hoa huy*t đang khép chặt.

Tống Nghênh Hi chỉ cảm thấy trong lối đi dâng lên một cảm giác mát mẻ khoan khoái, chẳng qua theo sự hòa tan của thuốc mỡ, luồng nóng bỏng thiêu đốt kia càng tăng lên gấp bội, mật nước dồi dào tuôn trào liên tục không ngừng, gần như không thể giữ được nữa rồi.

Thẩm Hành thấy nàng động tình, lại thêm vào một ngón tay nữa, hai ngón khép lại, rong ruổi trong hoa huy*t ái dịch tràn lan, màu da dâm mỹ cuồn cuộn, khiến hắn hận không thể vùi thứ to lớn gắng gượng kia vào bên trong, hung hăng đâm rút.

Thẩm Hành thở hào hển, động tác tay càng nhanh hơn, khuấy đảo ra tiếng nước vang dội.

“A… A a… Nóng quá… Khó chịu…” Bờ mông Tống Nghênh Hi run rẩy, theo bản năng muốn ngón tay đang cắm rút kia vào sâu hơn một chút, mạnh thêm một chút, để giải tỏa sự xôn xao trong lòng mình.

Thẩm Hành âm thầm cắn răng, dùng môi lưỡi thay thế cho nàng khoái cảm, ngón tay khuấy đảo thêm một lúc, đầu ngón tay chạm đến một khối thịt mềm, thân thể non mịn dưới tay run lên, một luồng hoa dịch phun ra, Tống Nghênh cao giọng thét lên một tiếng, gương mặt ửng hồng, cơ thể căng chặt.

Thẩm Hành đã không còn đủ hơi sức để quan tâm trấn an thân thể sau cao trào của nàng nữa, rút tay ra, dùng bàn tay đầy mật dịch vuốt ve lung tung lên côn th*t đã cứng đến phát tím của mình, cho đến khi gậy th*t dính đầy ái dịch trơn ướt, mới nhắm ngay hoa huy*t co rút, nhẹ nhàng cọ xát từng chút từng chút một rồi đẩy vào trong.

“A… A…” Cao trào mãnh liệt chưa bao giờ có khiến Tống Nghênh Hi run sợ không thôi, miệng nhỏ hé mở thở hổn hển nặng nề, bởi vì côn th*t thô to tiến vào rất thong thả, khiến nàng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hình dáng của nó, thân gậy vừa thô vừa dài cũng không nhỏ hơn đầu tròn phía trước là bao, mạch đập trên đó nhảy lên, không ngừng chui vào chỗ sâu. Mặc dù trải qua hai lần bôi trơn, nhưng đối với Tống Nghênh Hi mà nói, vật thể này vẫn quá mức khổng lồ, chống đẩy vách trong đến trướng đầy, có chút đau.

Thẩm Hành gân cổ, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, cũng không dám liều lĩnh, ma sát giày vò nửa ngày vẫn dư lại gần nửa đoạn chưa tiến vào, ấy thế mà tiếng kêu của Tống Nghênh Hi đã biến đổi rồi, run run rẩy rẩy cứ như bị nghiền nát vậy.

Thẩm Hành hít vào một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt nàng, đợi lông mày nàng khẽ buông, hông eo ưỡn thẳng, đẩy toàn bộ côn th*t vùi vào bên trong.

“A!” Tống Nghênh Hi kêu lên đau đớn, móng tay bấm vào cơ bắp trên lưng nam nhân, một vệt máu từ nơi giao hợp uốn lượn chảy ra, in xuống mảnh khăn trắng đã được đệm trước những chấm đỏ rời rạc.

Hết chương 3.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.