Đọc truyện Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ – Chương 26: Không làm không được (H)
Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy
Người dịch: Khiết Lâm
Nếu không phải Tri Hiểu liều chết không theo, thì Diệp Chu sớm đã không cần mặt mũi mà đè người xuống rồi.
Vừa trở về phòng, Diệp Chu đã đỏ mắt kéo xé y phục của nàng.
Tri Hiểu cuống đến độ đánh bôm bốp lên vuốt sói của hắn, “Đừng xé đừng xé!” Cái tên dã man này, xé hỏng rồi thì ngày mai nàng biết mặc cái gì!
“Vậy nàng tự cởi đi!” Diệp Chu vội vàng liếm hôn môi hồng của nàng, hẳn là tư thế nếu nàng còn không bắt đầu cởi thì sẽ lập tức xé bỏ.
Tri Hiểu sóng mắt lưu chuyển trừng hắn một cái, xoay lưng lại, ngượng ngùng xấu hổ cởi vạt áo trước, mới vừa trút bỏ áo ngắn, đã bị nam nhân mưu đồ đã lâu vồ lấy nhào lên giường, kéo chăn mỏng một phát, cả hai người đều bị phủ kín bên dưới.
“Ai da! Chàng đừng chạm vào lòng bàn chân của ta! Ôi… Đau! Chàng là chó đấy hả!”
Tiếng thở dốc hờn dỗi không dừng, chăn mỏng lật đảo như sóng vỗ, từng món từng món y phục bị ném ra từ bên trong. Ngọ nguậy hồi lâu, một gương mặt xinh đẹp ướt át như quả đào tươi lộ ra ngoài, ánh mắt mê ly, hàm răng khẽ cắn môi dưới, tiếng ngâm nga nũng nịu đứt quãng tràn ra.
Chăn mỏng phủ thành một bọc lớn, cứ thế mà lên xuống dao động, lắc lư, âm thanh nặng nề kẽo kẹt của ván giường vang lên không ngừng.
“Ưm… A…” Tri Hiểu bị húc đến ngâm dài thành tiếng, còn giữ lại một tia lý trí. Nếu như làm bẩn chăn đệm, nàng sẽ không còn mặt mũi nào gặp người trong phủ mất. Mũi chân đá một cái, hất chiếc chăn đang phủ trên người mình xuống dưới, phơi bày cảnh xuân đủ để khiến người ta phun máu mũi.
Cây gậy thô to cứng rắn chẳng biết từ lúc nào đã vùi vào huyệt nhỏ đẫm nước mềm mại, diễu võ giương oai mà xuyên xỏ, chỉ rút ra một chút, rồi lại đâm thẳng vào bên trong, gần như không nhìn thấy hình dáng của côn th*t.
Chỗ lõm xuống nơi nhụy hoa non nớt bị gậy th*t thô to lật khuấy đến sưng đỏ, phốc thử phốc thử túa nước, tỏa ra sự ngọt ngào đến mê hoặc, khiến cả người như bị thiêu đốt.
Bàn tay to của nam nhân còn dính sát vào hai luồng vú trắng bóng như ngọc bị đâm đến lắc lư, không ngừng nắn bóp rồi đưa đến bên miệng mình, mút liếm chậc chậc, tạo ra từng mảng ửng đỏ.
Chịu đựng một hồi, Tri Hiểu cảm thấy hai bắp đùi treo hai bên hông khỏe của nam nhân trở nên đau xót, không chống đỡ nổi mà dần dần trượt xuống.
Diệp Chu cắm không được tận hứng, đành phải lưu luyến không rời mà buông tha bảo địa trước ngực, lật thân thể nhỏ bé ướt đẫm mồ hôi lại, sờ nắn cặp mông vung cao, kéo đến trước người mình, hông eo thúc một cái, cây gậy nóng hầm hập kia lại vùi sâu vào trong, làm mưa làm gió trong hành lang chật hẹp.
Thân gậy thô to mỗi lần tiến vào đều có thể chọc thẳng vào thịt mềm mẫn cảm, luật động nặng nề gần như đâm đến tim Tri Hiểu sắp bay ra ngoài. Không có chăn mỏng che phủ, tiếng nước dầm dề khi côn th*t lật khuấy hoa huy*t vang lên càng rõ ràng hơn, một cái rồi lại một cái, thỉnh thoảng dồn dập, chốc chốc lại rời rạc, thay đổi tùy theo mức độ xỏ xuyên nông sâu hay nhanh chậm.
“Ừm ừm… A… A…” Cho dù khoái cảm có kéo đến cuồn cuộn đi nữa thì Tri Hiểu cũng không dám kêu to, gương mặt đỏ bừng áp sát vào đệm giường bên dưới, hàm răng trắng nhỏ cắn chặt lọn tóc đen rũ xuống bên mặt, nhỏ giọng rên rĩ, tiếng ngâm nga đè nén trái lại càng trêu người hơn.
Diệp Chu khom người về trước, cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn trơn truột, vén ra mái tóc bên môi nàng, khẽ hôn lên gò má, thấp giọng mê hoặc, “Hiểu Hiểu, kêu ra đi, ta thích nghe.” Động tác cắm rút mở rộng dưới hông dừng lại, thỉnh thoảng lại nghiền ép đưa đẩy, ép Tri Hiểu tiếng có tiếng không rên rĩ, âm thanh run rẩy như sắp khóc đến nơi.
“Không muốn… A ưm… Chàng vô lại! A…”
Diệp Chu bật cười trầm thấp, “Thật là tổn thương người ta quá, sao Hiểu Hiểu vẫn có thành kiến với ta vậy.” Hôn khẽ lên môi hồng một cái, Diệp Chu dứt khoát vò đã mẻ chẳng sợ rơi, lưu manh thúc vào hai cái nặng nề, bỗng chốc rút ra ngoài, cầm lấy que thịt tím sẫm cứng rắn, đâm đâm cánh mông non mềm phía trước, chốc chốc lại dính sát cửa động đào nguyên, nhưng lại không chịu tiến vào.
Tình dục bị khơi mào trong Tri Hiểu cứ thế mà treo lơ lửng giữa không trung, không lên cũng chẳng xuống, huyệt nhỏ vừa bị cắm rút khi nãy vẫn theo phản xạ mà co rút từng hồi, ái dịch ồ ạt rỉ ra ngoài, chỗ lõm xuống giữa hai chân thấm ướt trơn trượt.
“Ưm…” Tri Hiểu không nhịn được mà vặn người, lắc lắc mông nhỏ, vẫn theo quy tắc mà tìm kiếm thứ gốc rễ khiến mình sung sướng kia.
Diệp Chu không cho nàng được vui vẻ, nửa người dưới xê dịch, trở ngược bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve cây sắt nóng trướng đến phát đau của mình, “Có muốn không hả?”
Tri Hiểu nắm nắm vật thô to trong tay, mắt liếc một cái, giận dữ đáp: “Không cần nữa!” Dứt lời thì buông tay ra, muốn bò dậy.
Diệp Chu chậc một tiếng, nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy của nàng, híp híp mắt. Quả nhiên là cô nàng này đã học thói xấu từ thê tử của tên Vệ Tiểu Hy kia rồi, trước kia toàn là miệng cứng lòng mềm, lần này thì trực tiếp không làm, như thế sao được!
Mắt thấy người trong lòng sắp trốn đi, Diệp Chu vội vàng dán lên, đặt người quỳ gối đối diện với vách tường, nâng hai bắp đùi tuyết trắng lên hai bên chân mình, lồng ngực rộng lớn áp sát tấm lưng mảnh khảnh, ưỡn thẳng mông hẹp đưa dương v*t một lần nữa vào trong phấn huyệt, liếm mút gương mặt nói: “Giận gì chứ, không phải tới rồi đây sao, cho Hiểu Hiểu hết có được không?”
“A!” Tri Hiểu bị hắn thúc đến kề sát vách tường, còn chưa kịp nói gì, một trận đâm cắm mãnh liệt bôm bốp bôm bốp lập tức đưa nàng lên thẳng cao trào, “A a a a a!”
Diệp Chu hừ khẽ một tiếng, cắn răng hứng lấy luồng nhiệt giội thẳng xuống côn th*t, nắm lấy hai cánh tay trắng như ngó sen, hông eo không ngừng húc mạnh về phía trước.
Đáng thương cho Tri Hiểu vẫn chưa dứt khỏi cao trào, bên trong dũng đạo phi thường mẫn cảm, bị thứ đồ vật hư hỏng kia trái đâm phải thúc ngày càng táo tợn hơn, nơi bắp đùi nhanh chóng co giật, thân thể run rẩy không ngừng.
Phía trước là vách tường, đằng sau là cự vật hung mãnh của nam nhân, hai bắp đùi tách ra không cách nào dùng lực, hơi chút chống lên là bị đâm đến run lẩy bẩy, mềm nhũn ngã ngồi xuống dưới, bị vào đến cực sâu. Trước sau không một lối thoát nào, âm thanh rên rĩ mềm mại liên tục không dừng của Tri Hiểu cũng trộn lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa ngập tràn con ngươi, xuôi theo khóe mắt ửng đỏ mà trượt xuống.
“Ưm… Ô… A… Không muốn nữa…” Khoái cảm đuổi sát không buông khiến Tri Hiểu cảm thấy một giây sau mình sẽ ngất lịm đi.
“Làm sao có thể ủy khuất Hiểu Hiểu của ta được chứ, đêm dài như vậy, mở rộng thân thể tiếp nhận ta thật tốt vào… Ừm…” Diệp Chu ngẩng đầu, hầu kết nhấp nhô chuyển động phun ra nuốt vào tiếng ngâm nga mê người.
Tri Hiểu cảm nhận được sức ra vào mãnh liệt trong mật huyệt, hối hận không thôi, khóc lóc vô cùng đáng thương cầu xin nam nhân rủ lòng từ bi, nhưng hoàn toàn ngược lại, kích thích hắn trực tiếp đỏ bừng hai mắt.
Thân thể nam tính cường tráng bao phủ lấy cơ thể mềm nhỏ lung linh, mông hông rắn chắc dán chặt vào cánh mông trắng muốt tròn đầy, điên cuồng đưa đẩy, nam căn to lớn hung hăng thao làm mị huyệt non nớt, tung hứng Tri Hiểu lên mây hết lần này đến lần khác. Trong đầu Tri Hiểu hoàn toàn trống rỗng, mật dịch tuôn ra ồ ạt thấm ướt hạ thể đang dính chặt vào nhau của hai người, tiếng nước nhóp nhép òm ọp càng thêm dâm mỹ.
Diệp Chu thở hổn hển, môi lưỡi cấp bách mà hôn liếm lung tung trên ngọc thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi, hai tay nhào nặn cặp vú rung rung phía trước, rồi lại trượt xuống mông, chộp lấy hai cánh mông trắng tuyết, dùng sức vừa sâu vừa nặng mà đâm cắm xỏ xuyên.
“A… A a a… Ô…”
“Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…”
Trận giao hợp tựa như cuồng phong bão táp kéo dài hồi lâu, theo tiếng ngâm nga vỡ vụn của Tri Hiểu, cơ thể một lần nữa bị đợt sóng triều mãnh liệt vọt đến khiến cho mất hồn mất vía.
“Ừm…” Diệp Chu gầm lên một tiếng, eo khỏe rướn thẳng lên, hai tay sống chết chộp lấy cánh mông trắng bóng ép về phía mình. côn th*t thô cứng vùi sâu nơi hoa huy*t kia bỗng nhiên nhảy lên một cái, dương tinh nóng bỏng phun trào, từ khe hở giao hợp chậm rãi chảy ra ngoài…
Hết chương 10.