Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 40: Mỳ Trường Thọ Trứng Chiên


Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn FULL – Chương 40: Mỳ Trường Thọ Trứng Chiên


Từ đêm đó Trương thị bị Nữu Nữu đả kích nên cứ hễ có cơ hội nàng ta lại trả thù mà kéo Nữu Nữu vào lòng rồi hung hăng nhéo cái mông mẩy kia vài cái.
Nữu Nữu giống con sâu thịt nguây nguẩy trong lòng Trương thị nhưng đương nhiên không làm được gì, mông vẫn khó thoát ma trảo.

Đợi Trương thị mỹ mãn bỏ nàng ra thì lập tức làm lơ mặt nhỏ cáu giận cùng tiếng kháng nghị của Nữu Nữu: “Nhị thẩm hư! Xấu nhất!”
Tứ Bảo đồng tình nhìn Nữu Nữu, mông hắn trường kỳ bị mẹ hắn nhéo, hiện tại Nữu Nữu cũng thành người bị hại thế nên hắn đồng cảm như bản thân mình cũng bị và tiến lên ôm Nữu Nữu an ủi: “Muội muội ngoan, tứ ca mang muội đi chơi!”
Nữu Nữu gật đầu, hai anh em cùng cảnh ngộ lập tức nắm tay vượt qua bóng ma bị nhéo mông và đi về phía các loại trò chơi vui vẻ.
Nhà Đào Tam gia tẽ xong hạt ngô thì chỉ cần phơi nắng là xong.
Chờ nhà Đào Ngũ gia tẽ hạt ngô nhà bọn họ cũng qua hỗ trợ.

Đào Ngũ gia cũng muốn giữ nhà họ lại ăn cơm nhưng Đào Tam gia từ chối, một là vì nhà ông đông người, hai là tiểu Tần thị có thai, một mình Đại Tần thị nấu cơm thì quá sức, không thể lo hết việc được.
Đào Ngũ gia và Đào Tam gia đều là người sảng khoái, mọi người đều thông cảm cho nhau, cũng không so đo nhiều.
Ngô được phơi khô và cất đi, cây cao lương và cây bắp trong đất cũng đã bị mặt trời thiêu đốt đến héo và có thể mang về nhà làm củi đun.

Việc đồng áng đúng là bận hết vụ nọ tới vụ kia, bông lúa lúc này cũng đã ngả vàng, nước trong ruộng cũng chậm rãi khô đi, tiện cho việc cắt lúa.
Cà tím, mướp hương và dưa chuộc lúc này cũng đã quá lứa nên càng ngày càng ít quả.

Lý thị mang theo con dâu vội vàng thu dọn đất trồng rau, lại trồng ít rau cỏ mùa đông ăn.


(Hãy đọc truyện này tại trang runhophach.com) Lý thị cắt ngọn cà tím và chỉ để lại một đoạn gốc sau đó tưới phân chờ nó mọc nhánh mới là có thể ăn được cà tím mùa thu.

Củ cải thì cắt nhỏ phơi khô, cải bẹ cũng cắt ra phơi khô, ớt đỏ hái về phơi khô một phần làm ớt bột, còn một phần làm tương ớt.
Tối nay người một nhà ngồi vây quanh bàn cơm, trong bát của mỗi người đều là cháo bí đỏ, chỉ riêng Trường Quý có một bát mỳ, bên trên có sa tế đỏ tươi, hành thái màu xanh, gừng băm màu vàng và có một cái trứng chiên tròn tròn.
“Oa oa! Mỳ trường thọ với trứng chiên, hôm nay cha ăn sinh nhật!” Tứ Bảo hoan hô nói.
“Con mèo con tham ăn này, thấy mỳ trường thọ mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật cha!” Lý thị cười mắng.
Bọn nhỏ còn bé nên chưa biết xem lịch, đến sinh nhật của mình tụi còn chẳng đứa nào nhớ đừng nói tới sinh nhật người lớn.

Người Đào gia thôn ăn sinh nhật đơn giản, ngoài lễ đại thọ của trưởng bối trong nhà sẽ làm đặc biệt, còn những người khác đều chỉ có một bát mỳ với trứng chiên, không cầu kỳ nhưng ngụ ý tốt đẹp!
Đại Bảo đứng lên khom lưng nói với Trường Quý, “Cháu xin chúc nhị thúc trường thọ an khang!”
Nhị Bảo cũng đứng lên khom lưng chúc cha hắn, “Con chúc cha phúc lộc thọ tề!”
Đào Tam gia vui vẻ gật đầu, đi học nửa năm có khác, hai thằng nhóc này nói năng cũng đâu ra đấy.
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng học các anh mà chúc thọ Trường Quý.
Tam Bảo khom lưng nói: “Cháu chúc nhị thúc trường thọ an khang!”
Tứ Bảo khom lưng nói: “Con chúc cha phúc lộc thọ tề!”
Đào Tam gia cười phá lên và xoa đầu hai tên kia, “Hai con khỉ con, tự mình không biết nói thế nào nhưng học vẹt thì nhanh lắm!”
“Nữu Nữu thì sao? Nữu Nữu cũng chúc thọ nhị thúc một câu xem nào!” Lý thị nói.

Nữu Nữu chớp chớp mắt sau đó học các anh đứng dậy khom người nói: “Chúc nhị thúc trường thọ an khang! Phúc lộc thọ tề!”
Lý thị cười chảy nước mắt: “Ái ui, đây mới là thần học vẹt!”
Người một nhà bò ra cười.
Trường Quý vui vẻ muốn phân bát mỳ cho bọn nhỏ cùng ăn nhưng Lý thị nói: “Bọn nhỏ muốn ăn mỳ thì ngày mai ta làm cho tụi nó ăn, hôm nay là sinh nhật con, bát mỳ này con phải ăn sạch không được để thừa!”
Đào Tam gia cũng ra hiệu lệnh: “Thôi không nói nhiều nữa, ăn cơm thôi!”
Vì thế người một nhà bắt đầu vui vẻ ăn cơm chiều.
Nông dân đều mang tính tình nôn nóng.
Ba ngày hai đầu Đào Tam gia đều đi bộ tới ruộng lúa, còn thường xuyên ước lượng bông lúa.

Ông hận sao lúa không nhanh chóng chín vàng để ông có thể lập tức cắt về nhà phơi khô rồi bỏ vào kho lúa.
Đào Đại gia cũng vừa lúc mang theo tẩu thuốc đi tới.

Ông ta vui tươi hớn hở khi thấy Đào Tam gia: “Mấy ngày nay ông không ngủ ngon đúng không? Ông hận không thể ngủ luôn ở ruộng lúa có phải không?”
Đào Tam gia phun một hơi thuốc và trả lời: “Chắc có Đào lão đại nhà ông là ngủ ngon hả?”
“Ta đâu có nóng nảy như ông, ngày nào ta cũng kê cao gối mà ngủ đó!” Đào Đại gia đi đến bên cạnh Đào Tam gia sau đó hai người cùng ngắm nhìn ruộng lúa.
“Nửa năm đầu trời hạn, nếu không phải chúng ta sớm có chuẩn bị thì thóc này không biết là cái dạng gì.” Đào Tam gia cảm khái nói, “Tộc trưởng như ông cũng coi như làm tốt!”
Đào Đại gia híp mắt cười, “Người trong thôn chúng ta tuy ít nhưng đều là người họ Đào, làm việc đồng thuận.


Mọi người chậm rãi nếm được ngon ngọt của việc đoàn kết thì tộc trưởng mới dễ làm!”
“Nghe nói năm nay có rất nhiều thôn bị hạn hán ảnh hưởng, không những sản lượng lúa mạch giảm mà lúa nước cũng không có!” Đào Tam gia thở dài.
“Những thôn đó quá lớn, vì tranh đoạt nước mà vung tay đánh nhau là chuyện bình thường.

Thôn khác ta không quản được, còn Đào gia thôn ta cũng chỉ có thể làm đến thế, mọi người dựa vào ông trời ăn cơm thì phải chăm chỉ thôi!” Đào Đại gia cũng thở dài.
Đào Tam gia ngậm tẩu thuốc và đi về phía trước, Đào Đại gia thì đi theo phía sau, hai người cứ thế dạo quanh ruộng lúa một vòng.
“Ta thấy lúa nhà ông đợi thêm hai ngày nữa là cắt được rồi đó!” Đào Đại gia dừng lại nói.
“Phải, cắt lúa phải chọn đúng lúc, quá sớm thì nhiều trấu, quá chín thì bị rụng nhiều.

Chúng ta cực khổ trồng ra hoa màu nên không thể để tới lúc thu hoạch lại xảy ra sự cố được.” Đào Tam gia nói.
Đào Đại gia cười mắng: “Đúng là chỉ có ông nhiều tính toán.

Cái bề ngoài hàm hậu này của ông thật giỏi lừa người, nhưng không gạt được ta đâu.

Ta biết ông tính toán rất giỏi, sổ sách không lệch tí nào!”
“Hô hô, mấy năm còn trẻ làm việc ở tiệm tạp hóa cũng không phải làm chơi, nếu không phải gặp chiến loạn thì có lẽ giờ ta cũng là đại chưởng quầy rồi, dù kém cỏi thì cũng là tiên sinh trướng phòng.” Đào Tam gia phun một hơi thuốc và nói.
“Hiện tại ông cũng là đại chưởng quầy, là tiên sinh trướng phòng chứ gì.

Đống ruộng của nhà ông đều dựa vào ông tính toán tỉ mỉ mới có thể an ổn cho thu hoạch, cuộc sống cũng vì thế mới tốt được!” Đào Đại gia nói.

“Không hổ là Đào lão đại, đúng là nhìn thấu ta!” Đào Tam gia cười nói.
“Hô hô hô!” Đào Đại gia bật cười, nhưng còn không cười xong đã bị sặc khói thuốc mà khụ khụ mãi.
Đào Tam gia vỗ lưng cho ông ấy và nói: “Ông vẫn nên hút ít thuốc thôi, tuổi cũng không nhỏ nữa!”
“Thế ông thì sao?” Đào Đại gia không phục.
“Năm nay ông đã hơn 60 rồi, ta nhỏ hơn ông mười mấy tuổi cơ mà.

Chờ ta bằng tuổi ông ta sẽ hút ít hơn!” Đào Tam gia cười đáp.
“Đúng vậy, ta đúng là không nhận già không được!” Đào Đại gia gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày và nói, “Trường Phú và Trường Quý nhà ông không phân gia, còn bốn đứa nhà ta vừa thành thân xong là ta dứt khoát phân gia luôn, coi như bớt lo.

Hiện giờ ta đi theo con cả cũng khá tốt, Trường Tổ, Trường Lễ và Trường Hiền cũng thực hiếu thuận.

Đời này con cháu của ta đông đủ sum vầy náo nhiệt là ta thấy đủ rồi! Hiện giờ thằng cháu đích tôn Vĩnh Thịnh cũng đã tới tuổi làm mai, ta cũng đang mong chờ ôm chắt trai đây!”
“Vậy ông càng phải hút ít thôi!” Đào Tam gia nói, “Mấy thằng nhóc con đúng là giống như cỏ dại trong đất, cứ thế mọc lên ào ào, những người đồng lứa như chúng ta không chấp nhận già cũng không được! Chờ đến khi chúng ta xuống mồ không biết Đào gia thôn sẽ là quang cảnh thế nào?”
“Cái này chúng ta chẳng cần nhọc lòng, bất kể là quang cảnh gì thì cũng phải tiếp tục sống thôi.

Chúng ta cũng thế, cứ thanh thản mà giữ đất của tổ tông, thành thật gieo trồng rồi thu hoạch, đây mới là cuộc sống!” Đào Đại gia nói.
Đào Tam gia gật đầu và cũng tắt thuốc trong tay: “Ta cũng phải hút ít một chút, ta cũng muốn sống lâu để ôm chắt trai!”
Đào Đại gia cười nhạo: “Đại Bảo nhà ông mới bảy tuổi, ông còn phải chờ 10 năm nữa, cứ chậm rãi mà chờ đi!”
Hai người nói nói cười cười đi dọc con đường bờ ruộng về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.